Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 262: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 truyền tống đi Đại Hạp cốc, a tây tám

Chương 262: 【 Hoang đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 truyền tống đến Đại Hạp Cốc, a tây tám. Nhìn xem 【 Trò Chơi Địa Đồ 】 phía trên đếm ngược……【3】【2】【1】Ba giờ trôi qua. Có thể truyền tống đến Đại Hạp Cốc. Hơn một vạn người chơi trên hoang đảo lập tức bấm vào 【 Trò Chơi Địa Đồ 】 bắt đầu truyền tống. Một trận hoa mắt qua đi. Bọn hắn đến dưới hẻm núi. "Ngọa Tào~" Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Phía trên Đại Hạp Cốc toàn là Đại Quái Điểu rậm rạp chi chít đang bay lượn. Quả thực là che kín cả bầu trời. Phía dưới Đại Hạp Cốc trực tiếp tối sầm lại, thậm chí không có một tia ánh mặt trời chiếu xuống. Có thể thấy số lượng Đại Quái Điểu phía trên Đại Hạp Cốc nhiều đến mức nào. Sau khi người chơi tiến vào phía dưới Đại Hạp Cốc đại chiến hết sức căng thẳng. Hai bên giao chiến. Vị trí người chơi tiến vào phía dưới Đại Hạp Cốc đều trải qua tinh tuyển. Những người chơi không muốn đến gò núi tranh đoạt ‘kì dị quả thực’, đều đến trước rừng rậm dưới Đại Hạp Cốc, trong rừng rậm họ có thể dựa vào những cây cao lớn che chắn. Tuy Đại Quái Điểu nhiều, nhưng số lượng có thể vây công bọn họ sẽ giảm đi đáng kể. Hơn nữa, trong rừng rậm có thể xô ngã cây cổ thụ che trời dựng thành một công sự phòng ngự, ngăn cản Quái Điểu vây công. Những người chơi hiện tại còn sống đều không phải là thế lực đơn giản. Trong số 120 vạn người chơi thực tập khi đăng nhập trò chơi, giờ chỉ còn hơn mười hai ngàn người. Trăm người còn một. Sau khi tiến vào Đại Hạp Cốc, họ lập tức bày ra đội hình đã sớm thiết kế xong. Đạo cụ siêu phàm ở vòng ngoài, người chơi ở giữa được bảo vệ. Chỉ cần người chơi không bị gϊếŧ thì Đại Quái Điểu dù nhiều đến đâu cũng nhất thời không gϊếŧ được đạo cụ siêu phàm. Tiếp theo chính là nghĩ cách kéo dài thời gian. Mà số người chơi chọn tranh thủ phúc lợi, từ bỏ tranh đoạt 'kì dị quả thực' chỉ có một nửa. Khoảng một nửa còn lại chọn đến gò núi Đại Hạp Cốc tranh đoạt ‘kì dị quả thực’. Những người chơi này được truyền tống đến gần gò núi Đại Hạp Cốc. Đương nhiên không ai ngu ngốc lỗ mãng truyền tống đến thẳng gò núi. Trên gò núi nhiều Kim Cương Cự Viên như vậy. Truyền tống tới đó chẳng khác nào dê vào miệng cọp đưa đồ ăn. Năm sáu ngàn người chơi trong nháy mắt truyền tống đến chân núi. Tất cả người chơi lập tức có động tác phòng ngự. Nhưng sự công kích dự đoán đã không xảy ra. Trên trời toàn là Đại Quái Điểu, không biết có bao nhiêu, bay lượn trên đỉnh núi. Còn dưới chân núi thì không thấy một con Đại Quái Điểu nào. Salman của Bạch Tượng Quốc không lừa bọn họ, nơi này quả nhiên không có Quái Điểu. Đồng thời, bọn họ đều có động tác phòng ngự. Các loại đạo cụ siêu phàm với đủ hình dạng bảo vệ người chơi. Mà dưới chân núi đột nhiên xuất hiện sáu, bảy ngàn người chơi, họ cách nhau không xa, đề phòng lẫn nhau. Đương nhiên những người chơi đến trước đều là theo phương thức thế lực đội nhóm, cùng nhau đến đây đều là rất đông. Ít thì mười mấy người, nhiều thì mấy trăm người. Bọn họ đang quan sάᴛ lẫn nhau. Bây giờ đương nhiên phải tìm hiểu rõ đối thủ cạnh tranh là ai. Vương Vũ dẫn theo Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn truyền tống đến dưới chân núi. Lần trước đến đây, Vương Vũ đã khảo sát vùng gần ngọn núi, chuẩn bị cho lần đến tranh đoạt ‘kì dị quả thực’ tiếp theo. Vì vậy Vương Vũ rất quen thuộc khu vực gần ngọn núi. Nơi hắn đến có một vùng đá ngổn ngang và rừng cây. Lần trước tới hắn đã lên kế hoạch ẩn nấp ở đây, sau đó lên núi cướp đoạt ‘kì dị quả thực’, hiện tại ngược lại dùng tới chỗ này. Hắn truyền tống trực tiếp đến đây. Vừa xuất hiện, Vương Vũ quan sát hoàn cảnh xung quanh. Tinh thần lực của hắn mạnh mẽ, có thể phản ứng trước mọi nguy hiểm. Nhưng không có nguy hiểm nào xảy ra. Bốn phía rất tối tăm, trên trời có vô số Đại Quái Điểu. Vương Vũ lập tức hiểu. Thời gian Đại Quái Điểu và Kim Cương Cự Viên giao chiến vẫn chưa đến. Thời gian ‘kì dị quả thực’ chín còn cần một lát nữa. Đây chính là chuyện tốt. Như vậy hắn có thể chuẩn bị cẩn thận một chút. "A tây tám." Gần Vương Vũ có vài thế lực. Dưới chân núi có mấy ngàn người, khoảng cách không xa nhau. Còn gần Vương Vũ có một thế lực lớn, khoảng bốn năm mươi người. Chỉ nghe thấy bọn họ ầm ĩ đi về phía Vương Vũ. Những người này nhìn là biết người của Nửa đảo Quốc. Bọn họ có cả nam lẫn nữ. Trừ giọng nói của bọn họ, còn có khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ kia, không sai được là một đám người Nửa đảo Quốc. "Uy, các ngươi là người chơi nước nào? Nơi này 'Thế Tông Hội' của Đại Hàn Dân Quốc chúng ta muốn lập doanh trại, các ngươi cút sang một bên." Một giọng Nửa đảo Quốc thô lỗ vang lên. Chỗ Vương Vũ chọn đương nhiên là một nơi tốt. Một đám người Nửa đảo Quốc thấy Vương Vũ chỉ có ba người, lập tức tới muốn đuổi ba người Vương Vũ đi. Lúc này một đám người Nửa đảo Quốc đi tới trước mặt ba người Vương Vũ. Mấy người Nửa đảo Quốc này thấy Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn thì trố cả mắt. Bọn họ đừng nói là trong trò chơi sinh tồn, ngay cả ở ngoài đời cũng hiếm khi thấy mỹ nữ xinh đẹp như vậy. Gái Hàn không được tự nhiên mặt đều là mặt bánh bao, đương nhiên không đẹp bằng Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn trời sinh đoan trang. Một tên Nửa đảo Quốc nhìn hai cô gái, mắt nhìn thẳng trơ tráo nói: “Đám con trai có thể đi, hai cô gái này ở lại.” Bọn chúng có bốn năm mươi người, đối diện với ba người, trực tiếp lộ vẻ ác ý. Vừa nói, một đám người vây lấy ba người Vương Vũ. Một tên Nửa đảo Quốc chỉ vào Vương Vũ nói: "A tây tám, ngươi còn không mau cút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận