Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 280: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 Bí Cảnh Không Gian, Vô Tận Hải địa đồ

Chương 280: 【 Hoang đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】Bí Cảnh Không Gian, Vô Tận Hải địa đồ.
Tô Thanh Tuyết truyền tống về đến nơi ẩn núp phía trên Đại Hạp cốc.
Tiếp đó, Tô Thanh Tuyết bảo toàn bộ người chơi ‘Thanh Hồng Hội’ lập tức truyền tống ra khỏi Đại Hạp cốc.
Cô gái tóc ngắn: "Thanh Tuyết, chúng ta dùng đạo cụ Siêu Phàm xây dựng kiến trúc ở Đại Hạp cốc đều đã lập nên một nơi ẩn núp rất tốt rồi, cố gắng thêm một chút thời gian tuyệt đối không thành vấn đề, ngươi vì sao muốn chúng ta truyền tống trở về, chúng ta có thực lực để tranh thủ phúc lợi mà."
Tô Thanh Tuyết: "Đi thôi, chúng ta lập tức rời đi, đến gần Đại Hải."
Cô gái tóc ngắn: "Đến gần Đại Hải?"
Tô Thanh Tuyết: "Không kịp giải thích nhiều như vậy."
Nói rồi, Tô Thanh Tuyết vung tay lên, từng con Đại Miêu trắng như tuyết xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô gái tóc ngắn: "Đây là?"
Tô Thanh Tuyết: "Đây là Đại Miêu tốc độ loại hình được ta dựng dục từ đạo cụ Siêu Phàm, tất cả mọi người lên đây, mỗi người cưỡi một con rồi đi đến gần Đại Hải."
Cô gái tóc ngắn như hiểu ra điều gì: "Thanh Tuyết, chẳng lẽ chúng ta phải ngồi thuyền rời khỏi Hoang đảo?"
Tô Thanh Tuyết: "Đúng vậy, chúng ta mau đi thôi."
Nghe vậy, một đám người của ‘Thanh Hồng Hội’ đều cưỡi lên Đại Miêu, sau đó hướng phía Đại Hải chạy tới.
Tốc độ của Đại Miêu quả thật rất nhanh.
Hiện tại bọn họ có Bản Đồ Trò Chơi, nên đều chạy về hướng bờ biển gần nhất.
Trước đó, Tô Thanh Tuyết đã biết Vương Vũ đang đóng thuyền.
Sau khi rơi xuống bên dưới Đại Hạp cốc, Tô Thanh Tuyết đã bảo người ‘Thanh Hồng Hội’ chặt hạ cây lớn, gom nhặt vật liệu gỗ để đóng thuyền lớn.
Sau đó trong một tháng này, Lý Thiên Minh đã dùng đạo cụ Siêu Phàm xây dựng kiến trúc gia công loại vật liệu gỗ này, có thể ghép lại thành một chiếc thuyền lớn.
Hiện tại, tin tức nhắc nhở trò chơi nói rằng khả năng người chơi thông qua trò chơi thực tập đã gần như bằng không.
Đã như vậy, việc Tô Thanh Tuyết nói phải ngồi thuyền rời đi, người ‘Thanh Hồng Hội’ tự nhiên không có phản đối.
Cách này xác thực có thể là một con đường sống.
Đặc biệt là Vương Vũ hái nhiều trái cây như vậy, nhất định chính là một nhân vật truyền kỳ tồn tại.
Hắn mà đã đóng thuyền, nhất định cũng sẽ rời khỏi Hoang đảo.
Có Vương Vũ làm gương, việc này rất có sức thuyết phục.
Người ‘Thanh Hồng Hội’ hoàn toàn nghe theo.
Chỉ là cô gái tóc ngắn không cam tâm, nàng còn muốn tranh thủ đạt được phúc lợi, muốn ngồi thuyền rời đi cũng phải chờ sau khi lấy được phúc lợi.
Nhưng lệnh của Tô Thanh Tuyết nàng không thể vi phạm, cuối cùng chỉ có thể bất mãn mà đi.
Khi bọn họ cách bờ biển Đại Hải không xa.
“Oanh ~”
Núi lửa trên Hoang đảo bộc phát.
Người của “Thanh Hồng Hội” kinh hãi.
Sau đó từng thông báo nhắc nhở hiện ra.
Bọn họ vừa chạy vừa xem.
Sau khi xem xong, tất cả mọi người đều mừng rỡ.
Cô gái tóc ngắn: "Thanh Tuyết, ngươi thật lợi hại."
"Thanh Tuyết, còn may chúng ta đi kịp thời."
"Thanh Tuyết, còn may chúng ta đã đóng thuyền lớn."
"Thanh Tuyết, chỉ cần chúng ta chiếm được hòn đảo kia, lại có thêm cổng truyền tống thế giới này, thì ‘Thanh Hồng Hội’ chúng ta phát đạt trong tầm tay."
Xác thực, tất cả người của ‘Thanh Hồng Hội’ đều hiểu rõ, với mối quan hệ cùng thực lực của bọn họ, tại toàn quốc đều là hàng đầu, không phải đám điếu ti như Sở Phong có thể so sánh được.
Bọn họ có thể nhanh chóng khống chế thế giới này.
……
Sở Phong nhìn thấy từng dòng thông báo nhắc nhở, sắc mặt hắn càng thêm tái mét.
Đây là tính toán xảo diệu, thông minh quá lại bị thông minh hại ư?
Tin tức nhắc nhở này là muốn phá hủy căn cơ của hắn à.
Nếu như thế giới này có những cổng truyền tống khác, thì hắn ở thế giới này không có bất kỳ ưu thế nào.
Núi lửa bộc phát.
Hiện tại Sở Phong còn hy vọng núi lửa bộc phát hơn bất kỳ ai, tốt nhất là để toàn bộ người chơi chết trong đợt núi lửa phun trào này.
“Oanh ~”
“Oanh ~”
“Oanh ~”
Núi lửa không làm Sở Phong thất vọng.
Nó phun trào dữ dội.
Xong rồi.
Chết chắc rồi.
Phía dưới Đại Hạp cốc.
Âu Dương Hiếu Thiên ở trong nơi ẩn núp bằng thép than một tiếng.
“Ai ~”
"Mọi việc cuối cùng đều đã được định đoạt rồi."
“Đi thôi.”
Đúng lúc này.
Nơi ẩn núp bằng thép bị mở ra, một đám Cự Viên xông vào bên trong.
Cự Viên Vương dẫn đầu.
Còn chưa kịp đợi núi lửa bộc phát.
Nơi ẩn núp bằng thép đã không thể ngăn cản được sự công kích của Cự Viên.
Phòng thủ, cuối cùng vẫn không phòng thủ được.
……
Tại một phía khác của Đại Hạp cốc.
Đại Quái Điểu Vương từ trên cao đáp xuống.
Người của ‘Anh Hoa Tổ’ ở đảo quốc đang ẩn nấp dưới tấm gương lớn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đại Quái Điểu Vương nhào nát tấm gương.
“A ~”
Người đảo quốc chạy tán loạn.
Nhưng bọn họ có thể chạy trốn đi đâu chứ?
Rất nhanh, người của đảo quốc đã chết hết dưới tay Đại Quái Điểu.
Bên dưới vỏ sò lớn.
Sở Phong nhìn số lượng người trong [kênh trò chuyện] đang nhanh chóng giảm xuống.
Hắn nhìn thời gian, cuối cùng cắn răng một cái, mở ra thứ mà hắn dựa vào lớn nhất, một Bí Cảnh Không Gian.
Đây là một Bí Cảnh Không Gian của thế giới này.
Bí Cảnh Không Gian này không phải hắn muốn mở là mở, nó có giới hạn số lần.
Sở Phong để cho tất cả mọi người nhanh chóng tiến vào Bí Cảnh Không Gian.
Việc bọn họ trốn vào Bí Cảnh Không Gian thì tương đương với việc ra khỏi Đại Hạp cốc, không còn ở Đại Hạp cốc nữa.
Sở Phong vẫn chưa muốn chết.
Hắn vẫn muốn sống sót xem có bao nhiêu người còn sống sót.
Sở Phong cảm thấy rằng tin tức nhắc nhở trò chơi đã nói toàn bộ khả năng sinh tồn của người chơi là không, như vậy chắc chắn sẽ không còn người chơi nào sống sót.
Nhưng hắn không thể đánh cược, hắn muốn xem cuối cùng còn có bao nhiêu người sống sót.
Đợi một thời gian hắn sẽ ra khỏi Bí Cảnh Không Gian, nếu phát hiện vẫn còn người sống, hắn phải nghĩ cách giết chết bọn họ.
Ngay sau khi Sở Phong tiến vào Bí Cảnh Không Gian, núi lửa đang phun trào trên Hoang đảo dường như muốn ngưng bặt lại.
Nhưng toàn bộ người chơi trên Hoang đảo đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Núi lửa bộc phát.
Thời gian thí luyện của trò chơi vẫn còn một tháng nữa mới kết thúc.
Tình hình hiện tại còn làm sao kiên trì được một tháng nữa chứ.
Một ngày cũng sống không nổi nữa rồi.
Nham thạch núi lửa từ núi lửa phun lên tận trời, sương mù axit cay xè tràn ra.
Không sống nổi nữa rồi.
Không chịu nổi, những người chơi nhao nhao lựa chọn tự kết liễu.
Đương nhiên, phần thưởng của việc sống sót rất phong phú.
Không ít người chơi tin rằng mệnh do ta chứ không do trời, không có ý định từ bỏ, muốn cố gắng hết sức để nhận được phần thưởng thông quan trò chơi thực tập.
“Oanh ~”
Trên chiếc thuyền tre lớn.
Núi lửa Hoang đảo bộc phát.
Ba người đều không khỏi líu lưỡi.
Vương Vũ: “Chúng ta đi thôi, cái Hoang đảo này không thể quay lại được nữa rồi."
"Chúng ta tìm hòn đảo khác đặt chân đi."
Vương Vũ đương nhiên không muốn trôi dạt một tháng trên biển, hắn muốn tìm một hòn đảo khác để đặt chân.
Dư Mẫn: "Biển cả mênh mông như thế này, chúng ta đi đâu mà tìm đảo để đặt chân?"
Vương Vũ: “Sẽ tìm được thôi.”
Sau đó, Vương Vũ mở màn hình giao diện của hắn lên, [Bản Đồ Trò Chơi] của hắn khác với những người chơi khác.
Trên [Bản Đồ Trò Chơi] của hắn có thêm một tấm bản đồ da dê lớn lấy được từ trong sơn động ở Đại Hạp cốc.
Có một phần bản đồ 'Vô Tận Hải'.
Tại vùng biển này có vô số hòn đảo, những hòn đảo hơi lớn thì còn có người bản xứ của thế giới này sinh sống.
Vương Vũ đương nhiên không có ý định tìm hòn đảo nơi người bản xứ của thế giới này sinh sống, hắn muốn tìm một hòn đảo gần nhất để đặt chân.
Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn thấy Vương Vũ thong dong bình tĩnh như vậy, các nàng trong nháy mắt cảm thấy an toàn.
Sau đó, ba người lập tức đi vào bên trong khoang thuyền hình tam giác.
Bên ngoài trời quá nắng.
Lúc này.
Vương Vũ nhận được một tin nhắn của bạn bè, hắn mở lên xem, là Tô Thanh Tuyết.
[Tô Thanh Tuyết: Thuyền của ngươi xuất phát chưa? Nói cho ta biết một chút phương vị.]
[Vương Vũ: Các ngươi cũng đã đóng thuyền rồi à?]
[Tô Thanh Tuyết: Đúng vậy.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận