Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0123: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 liên miên so thu cây

Chương 0123: 【Cực đêm hoang dã cầu sinh】 liên miên so thu cây.
Lại lấy được 3 quả bỉ thu.
Vương Vũ lập tức mở 【Bản đồ trò chơi】 xem vị trí quả bỉ thu gần nhất tiếp theo ở đâu.
“Ách” Vừa mở 【Bản đồ trò chơi】 ra, Vương Vũ p·h·át hiện phía trên biểu hiện điểm phúc lợi đã còn lại rất ít.
Nhanh vậy sao?
Hơn một giờ đồng hồ, vậy mà đã t·i·êu tốn hết 80% trở lên số quả bỉ thu.
Tốc độ này cũng quá nhanh đi.
Vương Vũ nhìn một chút, điểm phúc lợi gần hắn nhất cách tận ba mươi mấy km.
Ba mươi mấy km?
Hắn mà đi qua thì chắc món ăn đã nguội ngắt.
Phải làm sao bây giờ?
Lần này hắn chỉ lấy được 6 quả bỉ thu.
Xa xa thấp hơn mong đợi.
Hơn nữa tiếp tục thế này, không đến mấy ngày, trên hoang dã sẽ không còn quả bỉ thu.
Ngày đầu tiên hắn chỉ c·ướp được 6 quả bỉ thu, về sau mấy ngày chắc chắn ngày càng t·h·iếu.
“Ai” Đây cũng không còn cách nào.
Hoang dã quá lớn.
Cạnh tranh với hắn quá nhiều người, có người chơi đạo cụ siêu phàm, có thế lực bang hội, còn có mấy vô tận bầy Hoang Thử.
Hắn nhất định phải nghĩ cách mấy ngày tới c·ướp được nhiều bỉ thu quả mới được.
Vương Vũ quyết định không đi lấy quả bỉ thu cách ba mươi mấy km.
Khoảng cách này vẫn là quá xa.
Bây giờ không biết có bao nhiêu người đã chạy tới đó.
Hắn đến thì chắc chắn cũng đã chậm.
Thế là Vương Vũ quyết định trở về nơi ẩn núp.
Trên đường trở về nơi ẩn núp.
Vương Vũ luôn tự hỏi ngày mai làm sao lấy được nhiều quả bỉ thu hơn.
Hắn khác với người khác, hắn có tới mười ba con Hoang Thử Vương cần nâng cấp.
Trở lại bên ngoài ‘Tường vây’ nơi ẩn núp.
Vương Vũ thấy mười con Hoang Thử Vương chia làm năm tổ đã trở về chờ hắn.
Thấy không thiếu một con nào, Vương Vũ cũng yên lòng.
Lúc này, có 3 con Hoang Thử Vương tiến lên, đưa ra 9 quả bỉ thu.
9 quả bỉ thu?
Cái này quá bất ngờ.
Chuyện này thực sự nằm ngoài dự đoán.
Kỳ thực, hắn chỉ giao cho Hoang Thử Vương đi 5 vị trí phúc lợi gần nhất, cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là muốn để Hoang Thử Vương đi thử vận may.
Để Hoang Thử Vương đảm bảo an toàn là trên hết.
Không ngờ 5 vị trí phúc lợi, vậy mà có 3 vị trí vào tay.
Vương Vũ lập tức trao đổi với Hoang Thử Vương.
Trong đó, hai tổ Hoang Thử Vương là c·ướp được hai điểm phúc lợi trong bầy Hoang Thử.
Tổ còn lại khi tới, trực tiếp không có đối thủ cạnh tranh, nhẹ nhàng lấy được 3 quả bỉ thu.
Còn hai tổ Hoang Thử Vương không lấy được quả bỉ thu.
Một tổ khi chạy đến, thì quả bỉ thu đã không còn, không biết bị ai lấy đi.
Một tổ khác gặp một người chơi cường đại, đối phương có một con Hoang Thử Vương, còn có một con mèo lớn.
Hai con Hoang Thử Vương xin nghe lời dặn dò của Vương Vũ, cảm thấy đối phương quá mạnh, nên không đi tranh cướp.
Vương Vũ nh·ậ·n được ý thức Hoang Thử Vương truyền tới, hắn biết đối phương là ai, chắc chắn là Tô Thanh Tuyết không thể nghi ngờ.
“Ha ha ha” Thật bất ngờ.
Mười con Hoang Thử Vương mang về 9 quả bỉ thu, thực sự là người đông sức mạnh lớn.
Không, là chuột đông sức mạnh lớn.
Sau đó, Vương Vũ mang theo mười ba con Hoang Thử Vương tiến vào bên trong ‘Tường vây’.
Đã về đến nơi ẩn núp, cũng không cần nhàn rỗi, đương nhiên mười ba con Hoang Thử Vương cũng không thể nhàn rỗi.
Thế là Vương Vũ bảo mười ba con Hoang Thử Vương quét sạch tuyết đọng trong ‘Tường vây’.
Xẻng hết tuyết đọng ra bên ngoài ‘Tường vây’.
c·ô·ng trình này cũng hơi bị lớn, mười ba con Hoang Thử Vương chậm rãi làm thôi.
Đồng thời, Hoang Thử Vương triệu hồi ba ngàn con Hoang Thử, triệu hoán đi ra cũng không triệu hoán trở về.
Vương Vũ mang theo ba ngàn Hoang Thử này cũng về nơi ẩn núp.
Cứ để mấy con Hoang Thử này sinh hoạt bên ngoài ‘Tường vây’.
Tiện thể giúp hắn trông nhà hộ viện.
Vương Vũ trở lại bên trong nơi ẩn núp.
Nằm trên g·i·ư·ờ·n·g nghỉ ngơi.
Hắn mở 【Bản đồ trò chơi】 ra xem còn lại bao nhiêu phúc lợi.
Sau này trong lòng cũng có cái đo đếm.
Quả nhiên, chỗ phúc lợi cách hắn hơn 30km lúc trước đã không còn.
Nếu là hắn chạy tới chắc chắn chẳng vớt được gì.
Đột nhiên.
“Cái này?” Vương Vũ nhìn thấy ở một góc trên 【Bản đồ trò chơi 】, chỗ đó còn lại rất nhiều quả bỉ thu.
Vì nó cách hắn rất xa, hơn 1000km, nên lúc trước hắn không chú ý lắm.
Vương Vũ phóng to ra xem kỹ.
Là ‘Cổ Hoang Thôn’.
Ghê thật.
Quá khoa trương.
Tại địa điểm Cổ Hoang Thôn thế mà rậm rạp chằng chịt liên miên hiển thị hơn 300 điểm sáng.
Nhiều cây so thu như vậy chẳng lẽ là lớn lên liên tiếp ở cùng nhau?
Liên miên so thu cây?
Chẳng lẽ là thổ dân hoang dã bồi dưỡng ra rừng cây so thu hay sao?
Hơn nữa những cây so thu này trái cây rõ ràng chưa ai hái.
Cổ Hoang Thôn có nhiều quả bỉ thu như vậy.
Mà ‘Bản đồ hoang dã’ khen thưởng của thí luyện hoang dã lại cho thấy địa điểm này.
Điều này nói rõ trò chơi đang khuyến khích hắn đi Cổ Hoang Thôn.
Nhiều quả bỉ thu như vậy, Vương Vũ nói không động lòng thì là không thể nào.
Nhưng mà muốn đến đó chắc cũng không dễ dàng.
Cách nhau khoảng cách ngàn dặm.
Trên hoang dã thời tiết bão tuyết tùy thời có thể xảy ra.
Hơn nữa còn phải giao tiếp với thổ dân hoang dã.
Hắn không thể không cẩn t·h·ậ·n một chút.
Vương Vũ mở 【Kênh tán gẫu】 xem thông tin bên trong.
Hôm nay c·ướp đoạt quả bỉ thu đã kết thúc.
【Kênh tán gẫu】 vẫn đang thảo luận chuyện này.
Đối với đại đa số người chơi mà nói, chỉ có thể nhìn quả bỉ thu trên 【Bản đồ trò chơi】 từng cái biến mất.
Bọn họ không gia nhập đại bang hội, không có đạo cụ siêu phàm, thì không có tư cách tham gia tranh cướp quả bỉ thu.
Vương Vũ p·h·át hiện một vấn đề, đó là không có người chơi nào thảo luận chuyện Cổ Hoang Thôn có hơn 300 cây so thu.
【Bản đồ trò chơi】 của bọn họ chắc chắn không nhìn thấy ở xa hơn 1000km như vậy.
Rõ ràng chuyện Cổ Hoang Thôn còn chưa bị truyền ra.
Người chơi thông qua thí luyện hoang dã không truyền tin ra, bọn họ đương nhiên là không biết.
Lúc này, có người gửi tin tới.
Vương Vũ nhấn mở xem, là Tô Thanh Tuyết.
【Tô Thanh Tuyết: Có đây không?】 【Vương Vũ: Có, có việc?】 【Tô Thanh Tuyết: Ngươi nghĩ sao về chuyện ở Cổ Hoang Thôn có hơn 300 phúc lợi? Ngươi có muốn đi không?】 【Vương Vũ: Ta tạm thời không có ý này, còn ngươi?】 【Tô Thanh Tuyết: Đến đó nguy hiểm trùng trùng, một mình ta đi quá nguy hiểm, nên muốn hẹn ngươi cùng đi.】 【Vương Vũ: Để ta suy tính một chút.】 【Tô Thanh Tuyết: Hôm nay trên bản đồ hiện số lượng phúc lợi còn lại là 10%, theo lý thuyết thì hơn 300 phúc lợi ở Cổ Hoang Thôn chỉ mới hiển thị 10%, chỉ sợ nơi đó còn có nhiều cây so thu hơn, ta cảm thấy chúng ta nên mạo hiểm đi một chuyến.】 【Vương Vũ: Ừm, ta biết, cám dỗ lớn như vậy, nhìn kiểu gì cũng giống như một cái mồi nhử, ta muốn chờ thêm rồi tính.】 【Tô Thanh Tuyết: Được, nếu ngươi phải đi thì đi cùng nhau, cũng tốt có thể chiếu cố lẫn nhau.】 【Vương Vũ: Ta hiểu.】 ......
Không lâu sau, Tần Vân cũng gửi tin tới.
【Tần Vân: Có đây không?】 【Vương Vũ: Có, có việc?】 【Tần Vân: Ở Cổ Hoang Thôn lại có hơn 300 phúc lợi, khi nào thì ngươi xuất p·h·át? Đừng quên mang theo ta, cho ta một tọa độ, ta chạy tới tập hợp với ngươi.】 【Vương Vũ: Lúc nào ta nói phải đi?】 【Tần Vân: Hả, ngươi không đi à?】 【Vương Vũ: Đúng vậy, ta đâu có nói muốn đi.】 【Tần Vân: Đó là hơn 300 phúc lợi đó, chẳng phải ngươi vẫn luôn tìm k·i·ế·m phúc lợi trên hoang dã sao? Không có lý do gì mà không đi chứ?】 【Vương Vũ: Quá xa, cảm thấy quá nguy hiểm, tạm thời không có ý định đi.】 【Tần Vân: Ơ, ngươi là đại lão, cũng biết sợ nguy hiểm sao? Thôi được, vậy khi nào ngươi muốn đi đừng quên mang theo ta nhé.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận