Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 440: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 thoát đi thông đạo

Chương 440: 【Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh】 thoát khỏi đường hầm
David chạy trối c·hết mà đến, hiện tại hắn đã biết chuyện xảy ra bên trong căn cứ, bên trong căn cứ chỗ nào cũng thấy chuột.
Quá nhiều chuột.
Hắn không biết tất cả chuyện này là xảy ra như thế nào, nhưng so với ai hết, hắn biết lũ chuột này lợi hại ra sao.
Lũ chuột này chỉ cần kêu vài tiếng, những người sinh hóa mạnh mẽ trên tay hắn đều c·hết hết.
Cứ vậy trực tiếp c·hết.
Đây chính là sự đả kích ở một chiều không gian khác. Bọn họ không hề có chút sức hoàn thủ nào.
Ngay lúc David sợ tới mức run như cầy sấy, trong lòng vẫn còn chút may mắn, cảm thấy đám chuột này có lẽ đã tiêu hao quá nhiều, không thể liên tục sử dụng loại năng lực này, thì ngay tức khắc, trong căn cứ nơi nào cũng có chuột.
Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.
Trong căn cứ có nhiều chuột như vậy, cùng nhau kêu lên, bọn họ đều phải c·hết. G·i·ết bọn họ không cần tốn chút sức lực nào.
David vội vội vàng vàng chạy vào phòng điều khiển, bên trong đã sớm loạn thành một đám.
Thấy David thất kinh, mọi người đều nhìn ra, David: “Đi thôi, chúng ta mau chóng rời khỏi đây.”
Nghe David nói vậy, mọi người biết lần này triệt để xong rồi.
“Đi thôi, chúng ta mau lên.”
“Vừa nãy trí tuệ nhân tạo đã bảo chúng ta đi, các người không tin, bây giờ uổng phí mất thời gian di tản quý báu rồi.”
“Còn không phải do David, vừa nãy hắn hống hách như vậy, tưởng hắn là cái thá gì, qua đó vừa gặp mặt đã bị đánh cho gục, thật là một tên phế vật.”
“Đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh đi, người chơi kia thật sự quá lợi hại, chúng ta căn bản không có cách nào chống cự.”
“Thằng khốn kiếp nào đã thiết kế kế hoạch dẫn hắn tới đây vậy, giờ thì hay rồi, lúc đầu nghĩ bắt rùa trong lọ, bây giờ lại thành dẫn sói vào nhà, sau khi rút lui, chúng ta nhất định phải truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan đã lên kế hoạch này.”

Người trong phòng điều khiển đều sợ đần cả người rồi, các loại chửi rủa.
Đặc biệt là David vừa mới đến, những người khác gần như chỉ thẳng mặt mà mắng hắn.
David nghe mà mặt lúc xanh lúc đỏ.
Chủ yếu là lúc trước hắn quá kiêu ngạo, bây giờ thì bị vả mặt đau điếng.
Henry · Ryan: “Đừng ồn ào, im lặng hết đi.”
Henry · Ryan vừa quát một tiếng, tất cả mọi người đều im lặng, mọi người đều nhìn Henry · Ryan, chờ hắn ra lệnh di tản.
Henry · Ryan: “Tình huống bây giờ rất nguy cấp, chúng ta lập tức di tản theo chỉ thị của trí tuệ nhân tạo.”
“Mọi người đừng hoảng loạn, lối đi di tản ngay phía dưới phòng điều khiển của chúng ta, phía dưới có một đoàn tàu trốn chạy, vừa vặn có thể cho chúng ta những người này ngồi.”
“Còn những người khác ở trong căn cứ, chúng ta cứ di tản ra trước, sau đó tìm cách cứu họ.”
Henry · Ryan thân phận khác biệt, hắn muốn bỏ chạy thì vẫn phải nói vài câu thoái thác trách nhiệm.
Đều là trí tuệ nhân tạo bảo đi, còn về ủy ban chấp hành mệnh lệnh, hắn lựa chọn quên đi.
Bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ di tản thôi, không phải bỏ cái căn cứ này đâu, bọn họ đi rồi sẽ tìm biện pháp nghĩ cách cứu viện cái căn cứ này.
Henry · Ryan vừa nói xong lời thoái thác, những người khác liền nhao nhao phụ họa.
“Đi thôi, trí tuệ nhân tạo bảo chúng ta đi, đây là tình huống bất khả kháng mà rút lui, tổ chức sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
“Đi nhanh lên, nếu không đi thì không kịp nữa, lũ chuột kia nếu chạy tới, kêu vài tiếng là chúng ta xong đời.”
Đến nước này, Henry · Ryan cũng khôi phục bình tĩnh.
Henry · Ryan: “Mọi người đừng hoảng, phòng điều khiển của chúng ta đã trải qua thiết kế đặc biệt, rất an toàn, đối phương trong một khoảng thời gian ngắn không công vào phòng điều khiển của chúng ta được đâu.”
“Mà lại phòng điều khiển của chúng ta cách âm, căn bản không sợ tiếng kêu của lũ chuột kia, nên chúng ta vẫn còn thời gian để di tản.”
Sau đó Henry · Ryan nói: “Người cầm lái, mở đường hầm di tản ra.”
Người cầm lái: “Vâng, tôi đang mở đường hầm di tản cho ngài đây.”
“Sau khi ngài di tản, tôi sẽ đóng tất cả công trình trong căn cứ lại, đồng thời tiêu hủy tất cả tư liệu nội bộ của tổ chức.”
Henry · Ryan: “Được.”
Chỉ thấy ở chính giữa căn cứ một tấm sàn từ từ mở ra.
Người cầm lái: “Xin chú ý, mau rời đi, đàn chuột địch đã tới gần.”
“Xin chú ý, mau rời đi, đàn chuột địch đã tới gần.”
Mọi người nghe vậy không hẹn mà cùng chạy về phía cửa dưới lòng đất đang mở ra, sợ chậm một bước sẽ không đi được.
Henry · Ryan: “Đừng chen lấn, trật tự tiến vào.”
“Phòng điều khiển có đủ khả năng chống cự trong một khoảng thời gian, hơn nữa phòng điều khiển cách âm, mấy cái tiếng kêu của lũ chuột đó không truyền vào được đâu.”
Mọi người nghe vậy trong lòng thở phào một hơi, những cái thân thể đang chen chúc nhau mới chậm dần lại.
David: “Tránh hết ra, ta đi vào trước.”
Trong một đám người, David dựa vào mình cao to, chen lên phía trước nhất, người khác tức giận nhưng không dám nói.
Cửa trốn chạy dưới lòng đất mở ra, David dẫn đầu một ngựa đi trước, định xuống hầm ngầm trốn chạy.
David vừa nhìn xuống đường hầm trốn chạy phía dưới.
“Á ~”
David hét lên một tiếng, sợ đến nỗi ngã bệt xuống đất.
Mọi người: “?”
Đã xảy ra chuyện gì?
Người khác không biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng nhìn xuống đường hầm trốn chạy dưới đất.
Lúc này David la lên: “Chuột, nhiều chuột lắm.”
Chuột?
Mấy người kia vừa hay cũng thấy đường hầm trốn chạy phía dưới.
“Chuột.”
Chỉ thấy bên dưới đường hầm trốn chạy, dày đặc vô số chuột.
“Á ~”
“Thật sự quá nhiều chuột.”
Mấy người sợ đến nỗi lui về phía sau mấy bước.
Bên dưới sao lại có nhiều chuột vậy?
Những người khác cũng đều thăm dò nhìn xuống, quả nhiên, phía dưới có rất nhiều rất nhiều chuột.
“Bên dưới tại sao lại có nhiều chuột như vậy?”
Henry · Ryan: “Nhanh lên, mau đóng cửa đường hầm trốn chạy lại.”
Cùng lúc đó, cửa lớn đường hầm trốn chạy dưới mặt đất nhanh ch·óng đóng lại.
Tất cả mọi người thấy vậy mặt mày đều xanh mét.
Cái cửa này nhưng là cái cửa sống còn của bọn họ.
Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong đám người, tất cả mọi người nhìn nhau, một lúc không biết nên làm sao cho đúng.
Mọi người lần nữa nhìn về phía Henry · Ryan.
Dù sao Henry · Ryan là chỗ dựa tinh thần của bọn họ.
Henry · Ryan: “Đường hầm trốn chạy sao lại có nhiều chuột như vậy?”
“Cái đường hầm trốn chạy này chỉ có mấy người chúng ta ở cấp cao mới biết.”
“Chẳng lẽ hắn đã xâm nhập vào tầng lớp cao của tổ chức?”
Nói đến đây, Henry · Ryan lắc đầu, phỏng đoán này đương nhiên không thể nào.
Có người nói: “Đừng đoán mò nữa, chắc chắn đường hầm trốn chạy có lỗ thông gió, chuột đều từ lỗ thông gió bò vào.”
Henry · Ryan: “Đây có lẽ là cách giải thích duy nhất.”
“Chuột của đối phương thật là lợi hại, đúng là không chỗ nào là không xâm nhập được, căn cứ phòng thủ của chúng ta trước mặt hắn giống như cái rây vậy, chỗ nào cũng có lỗ hổng.”
“Xem ra chúng ta đã xem nhẹ hắn rồi, thì ra hắn đã sớm tính toán xong cách đối phó với chúng ta rồi.”
David: “Bây giờ nói mấy cái này có ích gì, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi nơi này thôi.”
“Tôi nhớ là trên phòng điều khiển vẫn còn một chiếc máy bay để dùng khi thoát hiểm, chúng ta có thể lên máy bay đó rồi đi.”
Máy bay dùng khi thoát hiểm?
Trong lòng mọi người lại bùng lên hy vọng.
Sau đó, bọn họ nhớ ra một vấn đề.
Máy bay thoát hiểm không thể chứa được nhiều người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận