Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 446: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 tư liệu

Chương 446: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 tư liệu
Henry · Ryan đã bị Đại Miêu khống chế. Khiến cho người dẫn đầu ở nơi này, Đại Miêu khống chế người đầu tiên chính là Henry · Ryan. Để về sau dễ dàng chưởng khống căn cứ này hơn, còn có thể để Đại Miêu trà trộn vào nội bộ đối phương, cho nên kịch vẫn phải diễn. Henry · Ryan tiến lên nói với Vương Vũ: “Các hạ chính là Vương Vũ phải không? Ta là người chịu trách nhiệm ở đây, ta tên Henry · Ryan.” Lần gặp đầu tiên, Henry · Ryan tự giới thiệu. Vương Vũ nhìn Henry · Ryan thuận miệng hỏi: “Ngươi là người nước ngoài, sao lại ở Lam Quốc làm người phụ trách ở đây?” Henry · Ryan: “Tổ chức của chúng tôi trải rộng khắp nơi trên thế giới, để phòng ngừa người trong tổ chức ở các nơi kết bè kéo cánh, cho nên những người quản sự như chúng tôi bị luân chuyển khỏi nơi mình thuộc quyền quản lý, cho nên tôi mới đến Lam Quốc.” Vương Vũ khẽ gật đầu: “À ~” Sau đó, Vương Vũ hỏi: “Các người muốn c·h·ế·t hay muốn s·ố·n·g?” “Muốn s·ố·n·g.” “Muốn s·ố·n·g.” “Muốn s·ố·n·g.” Henry · Ryan chưa trả lời, một đám người phía sau Henry · Ryan vội vàng trả lời, muốn s·ố·n·g. Không ai muốn c·h·ế·t, c·h·ế·t khổ sở chi bằng lại s·ố·n·g, ai cũng muốn s·ố·n·g. Mà hơn nữa những người này trước kia đều là tầng lớp thượng lưu trong xã hội, biết co được duỗi được, chỉ cần có thể s·ố·n·g sót, những thứ khác không đáng kể gì. Henry · Ryan: “Muốn s·ố·n·g, chúng tôi đều muốn s·ố·n·g.” Vương Vũ: “Muốn s·ố·n·g là tốt.” “Về sau căn cứ này thuộc về ta, đương nhiên trước khi ta rời khỏi thế giới này thì là của ta, về phần sau khi ta rời đi, ta không quản được nhiều như vậy.” “Đã các người muốn m·ạ·n·g s·ố·n·g, vậy sau này nghe ta, còn về việc làm gì, trước kia các người làm gì thì bây giờ làm nấy, có chuyện cụ thể ta sẽ thông báo cho các người.” “Thế nào, có ý kiến gì không?” Henry · Ryan: “Không có, tuyệt đối không có.” Người khác cũng đều nhao nhao lắc đầu: “Không ý kiến, không ý kiến.” Bọn họ đương nhiên không dám có ý kiến. Henry · Ryan: “Vương Vũ các hạ, chúng tôi nhất định chỉ nghe lệnh ngài, nghe ngài phân phó.” Vương Vũ: “Tốt lắm.” “Vậy có mấy chuyện, cần các người làm.” “Thứ nhất, ta thấy căn cứ của các người có người máy chiến đấu, còn có p·h·á·o Plasma cầm tay cùng máy p·h·át xạ laser cỡ nhỏ và mấy loại v·ũ k·hí khác.” “Ta muốn tư liệu chế tạo của chúng, các ngươi đi giúp ta làm tới.” “Thứ hai, còn có tất cả các tài liệu về người sinh hóa, các ngươi cũng đi giúp ta làm tới.” “Thứ ba, còn có chuyện các ngươi bắt người chơi của chúng ta, những người chơi này ở đâu? Tình huống hiện tại của bọn họ thế nào?” “Này ~” Vương Vũ vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đó đều lộ vẻ khó khăn. Vương Vũ: “Có vấn đề gì sao?” Henry · Ryan: “Vương Vũ các hạ, người máy chiến đấu cùng nghiên cứu phát minh các loại v·ũ k·hí, dây chuyền sản xuất của nó trải rộng toàn thế giới, còn công trình người sinh hóa, cũng là một công trình phi thường khổng lồ, dính líu đến rất nhiều thứ, các hạ muốn những tài liệu này, chỉ sợ chúng tôi cũng không có cách nào làm hết được.” “Còn về người chơi của các người, chúng tôi có bắt vài người, bây giờ đang bị chúng tôi khống chế.” “Bất quá những người làm về ngành sinh hóa của chúng tôi, muốn đem bọn họ qua làm thí nghiệm, đã tiêm các loại dược phẩm sinh hóa vào, đoán chừng bọn họ không thể sống nổi.” Vương Vũ: “Ta muốn tư liệu, các người nhất định phải làm tất cả cho ta, không lấy được thì nghĩ cách làm, hoặc là nói các ngươi biết chỗ nào có những thứ này, chỉnh lý lại cho ta, đến lúc đó ta đi lấy.” “Về phần người chơi, không s·ố·n·g được thì cho bọn họ một cái ch·ế·t thoải mái đi.” Henry · Ryan: “Tốt, tôi sẽ thông báo, không, không biết những người bên ngoài có còn s·ố·n·g không.” Vương Vũ: “Bọn họ vẫn còn s·ố·n·g, chỉ là giống như các ngươi ngất đi, chỉ cần gọi họ là có thể đánh thức bọn họ.” Henry · Ryan: “Tôi hiểu rồi, còn về những tài liệu kia, căn cứ này của chúng tôi là nghiên cứu phát minh người sinh hóa, có tài liệu cốt lõi nghiên cứu người sinh hóa, chúng tôi có thể chuẩn bị tốt cho ngài.” “Những tài liệu khác, chúng tôi chỉ có thể phác thảo ra bản đồ phân bố của thế giới nghiên cứu và sản xuất chúng, ngài muốn thì chỉ có thể tự đi lấy thôi.” Vương Vũ: “Tốt, cứ như vậy đi.” “Trước cho ta xem thử tài liệu nghiên cứu người sinh hóa đã.” Henry · Ryan: “Được, tôi lập tức sắp xếp.” Sau đó, Henry · Ryan quay người đối với một lão giả năm sáu mươi tuổi nói: “Lão Lý, mau đem những thứ bên bộ môn của ông nghiên cứu cho Vương Vũ các hạ xem.” Lão giả kia nhìn có vẻ chính là một học giả. Lão đầu tên Lão Lý nghe vậy thì hơi do dự. “Này ~” Henry · Ryan: “Sao vậy? Ông muốn c·h·ế·t à?” “Không ~” Lão Lý liền vội vàng xua tay. Henry · Ryan: “Đã ông không muốn c·h·ế·t, còn không mau đi làm đi.” “Ai ~” Lão Lý thở dài một hơi, nói: “Được thôi, mời xem cái này.” Sau đó, Lão Lý đi lên phía trước, trên máy tính thao tác một hồi. Sau cùng một loạt văn kiện dày đặc hiện ra. Lão Lý: “Những văn kiện cốt lõi về nghiên cứu người sinh hóa đều ở đây.” “Tôi có thể sao chép cho ngài.” “Nếu không có đoàn đội chuyên nghiệp, những văn kiện này, dù xem hết, cũng phải mất mấy năm.” “Chỉ là có những văn kiện này không đủ, phải bồi dưỡng một đội ngũ chuyên nghiệp trong các lĩnh vực sinh vật, mới có thể sàng lọc hết những thông tin này, còn về việc muốn xây dựng ra người sinh hóa, bắt đầu từ con số không, ít nhất phải mười mấy năm.” Lão Lý lải nhải không ngừng, nói sản xuất người nhân bản khó khăn đến cỡ nào. Tóm lại chính là, cho dù có những tài liệu này, muốn sản xuất ra người sinh hóa còn kém mười vạn tám ngàn dặm. Vương Vũ nghe vậy thì đồng ý. Không có nhân tài chuyên nghiệp, loại nhân tài này không có bồi dưỡng hệ thống, thì không có mấy chục năm không xong, hơn nữa còn cần công nghiệp hệ thống sản xuất người sinh hóa. Việc xây dựng hệ thống này càng khó hơn. Những người máy chiến đấu khác, còn có v·ũ k·hí cũng tương tự. Những thứ này giống như xe đạp vậy, vào thời cổ đại, cho dù có biết cách xây dựng xe đạp, cũng không thể làm ra. Không có công nghiệp sắt thép, không có công nghiệp chế tạo bánh xe cao su. Thì làm sao mà chế tạo được xe đạp. Vương Vũ muốn những thứ này, còn cần đến nhiều ngành công nghiệp cơ bản hơn. E là Vương Vũ mang những tài liệu này về Lam Tinh, đây cũng không phải muốn là có thể chế tạo được ngay. Bất quá Vương Vũ vẫn là phải mang về. Đã thấy được những thứ tốt này, hắn không thể thờ ơ mà không mang đi được. Cần đem những tài liệu này mang đi. Những chuyện khác sau hãy nói. Vương Vũ đi lên phía trước. Nhìn văn kiện dày đặc trên máy tính. Xem ra chỉ có thể thông qua trí nhớ để nhớ những thông tin này. Vương Vũ biết mình hiện tại có trí nhớ siêu phàm, có 260 điểm tinh thần lực, nhưng thực sự không có chắc có thể nhớ hết nhiều thông tin như vậy, Vương Vũ không nắm chắc. Muốn thử mới biết. Lão Lý: “Tôi đây sẽ sao chép những văn kiện này cho ngài, tôi nghe nói người chơi của các người không thể mang đồ vật của thế giới này đi.” “Tôi sao chép cho ngài, chỉ sợ ngài cũng không mang được.” Vương Vũ mở miệng là muốn những thứ mà người khác nghiên cứu cả đời, trong lòng Lão Lý tức giận. Cho nên lời nói có chút mỉa mai. Hắn cũng chỉ là nói thật, cho nên không sợ Vương Vũ trách tội. Vương Vũ: “Không sao, ta nhớ những tài liệu này là có thể mang đi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận