Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 250: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 thiết kỵ, rời đi Đại Hạp cốc

Chương 250: 【 Đảo Hoang Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 Thiết kỵ, rời khỏi Đại Hạp Cốc
Bên dưới Đại Hạp Cốc.
Tô Thanh Vũ dẫn đầu người của ‘Thanh Hồng Hội’ xuống đến Đại Hạp Cốc, nhưng vận khí của bọn hắn không tốt, bị năm con Kim Cương Cự Viên chặn ở vách núi cheo leo phía trên.
Đây chính là kết quả xấu nhất.
Bọn hắn không muốn chết thì chỉ có thể trèo lên trên, đi xuống sẽ bị đá đập chết.
Phải làm sao đây?
Đúng lúc này, Tô Thanh Tuyết triệu hồi ra một con Đại Miêu màu máu.
Sát lục.
Một con Đại Miêu sát lục toàn thân đỏ như máu.
Đại Miêu vừa xuất hiện, men theo vách núi cheo leo chạy xuống phía dưới.
Tốc độ phi thường nhanh.
Độ cao này đối với mèo mà nói, đối với Siêu Phàm miêu mà nói không tính là gì.
Đại Miêu màu máu xuống đến dưới Đại Hạp Cốc, phía dưới Kim Cương Cự Viên còn chưa kịp ném ra mấy hòn đá, Đại Miêu màu máu đã đến trước mặt chúng.
Đánh nhau.
Hai bên đánh nhau.
Người chơi ‘Thanh Hồng Hội’ đều sợ ngây người, Đại Miêu của hội trưởng bọn họ lại cường đại như vậy.
Mà Đại Miêu màu máu đánh năm con khẳng định là không được.
Móng vuốt sắc bén của Đại Miêu màu máu căn bản không phá được phòng ngự của Kim Cương Cự Viên, chỉ có thể để lại từng vết máu trên thân Kim Cương Cự Viên.
Khiến năm con Kim Cương Cự Viên đau đớn kêu lên chít chít.
Bất quá tốc độ của Đại Miêu màu máu quá nhanh, có thể một mình kiềm chế lại năm con Kim Cương Cự Viên.
Lực lượng cường đại của Kim Cương Cự Viên căn bản không có chỗ dùng, chúng căn bản không đánh được Đại Miêu màu máu.
Mà Đại Miêu màu máu khi kiềm chế chúng đồng thời còn có thể để lại vết thương trên người bọn chúng.
Năm con Kim Cương Cự Viên tức giận kêu ô ô.
“Chít ~”
“Chít ~”
“Ô ~”
“Ô ~”
Nhưng, đúng lúc này, người của ‘Thanh Hồng Hội’ từ vách núi thẳng đứng xuống.
Cô gái tóc ngắn mặc đồ chiến đấu cận chiến, dáng người bốc lửa, nàng dẫn đầu, trên người đột nhiên xuất hiện một bộ khôi giáp cổ màu đỏ sẫm, sau đó nàng lấy ra song đao xông về phía Kim Cương Cự Viên.
Cô gái tóc ngắn vung song đao chém về phía Cự Viên.
“Băng ~”
Song đao của nữ nhân vậy mà không để lại chút dấu vết nào trên người Cự Viên.
“Không tốt.”
Nữ nhân thấy thế kinh hãi.
“Ba ~”
Nhưng lúc này đã muộn, Cự Viên một tát chụp về phía nữ nhân.
“Bành ~”
Nữ nhân bị đánh bay xa mười mấy mét, bay vào trong bụi cỏ.
“Đo đỏ ~”
Tô Thanh Tuyết thấy vậy lập tức chạy tới, lúc này nữ nhân từ trong bụi cỏ bò lên.
“Ngươi không sao chứ?” Tô Thanh Tuyết lo lắng hỏi.
“Không có gì.” Nữ nhân xem ra không sao cả, mà còn thêm hưng phấn trên mặt.
Nàng cầm lấy song đao, vung tay lên, một con tuấn mã màu đen thần thái sáng ngời trống rỗng nhảy ra.
Nữ nhân xoay người lên tuấn mã, hướng về năm con Kim Cương Cự Viên xông tới.
Nàng mỗi xông về phía trước một đoạn, bên người liền có thêm ba kỵ sĩ thiết giáp.
Nữ nhân càng chạy càng nhanh, số kỵ sĩ thiết giáp bên cạnh càng ngày càng nhiều.
Thiết kỵ như cầu vồng, với thế vạn mã lao nhanh xông về phía năm con Kim Cương Cự Viên.
“Ầm ầm ~”
“Ầm ầm ~”
Mặt đất cũng rung chuyển.
Năm con Kim Cương Cự Viên đang bị Đại Miêu màu máu kiềm chế thì nào thấy qua trận thế này.
Chúng tự nhiên biết lúc này, tình huống đối với chúng đã rất bất lợi, thế là nó nhóm nhanh chân chạy.
“Ầm ầm ~”
“Ầm ầm ~”
Nữ nhân nào chịu bỏ qua năm con Kim Cương trừng mắt, trực tiếp đuổi theo.
“Đo đỏ ~” Tô Thanh Tuyết gọi cô gái tóc ngắn cũng không nghe thấy.
Nữ nhân dẫn đầu thiết kỵ che khuất Kim Cương Cự Viên.
Thiết kỵ đều là kỵ binh hạng nặng, không sợ sinh tử trực tiếp xông đến chỗ Kim Cương Cự Viên.
Với tốc độ cao nhất thì lực va đập có thể đạt mấy tấn.
Tô Thanh Tuyết: “……”
Nàng không ngờ khuê mật của mình đã phát triển đến mức độ này.
Sĩ biệt tam nhật, phải lau mắt mà nhìn.
Quả thật là vậy.
Tô Thanh Tuyết mặc kệ cô gái tóc ngắn, nàng bảo hơn hai mươi người ‘Thanh Hồng Hội’ lập tức thu thập vật tư.
Đầu tiên là nước và thức ăn.
Thật đúng dịp.
Ở nơi bọn họ xuống có một dòng sông, trong sông có cá, cá cái đầu cũng không nhỏ.
Tô Thanh Tuyết: “Xuống sông lấy nước, bắt cá.”
“Nhanh ~”
“Bên dưới Đại Hạp Cốc này rất nguy hiểm.”
“Thời gian của chúng ta không nhiều, bắt đủ cá xong lập tức rời khỏi Đại Hạp Cốc.”
Có người ‘Thanh Hồng Hội’ nói: “Hội trưởng, dưới Đại Hạp Cốc này có nước có cá, chúng ta có thể xây dựng nơi ẩn náu ở lại đây lâu dài.”
Tô Thanh Tuyết: “Không được, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời đi.”
“Các ngươi phụ trách bắt cá, mấy người theo ta đi đốn gỗ, còn phải kiếm củi đốt.”
Tô Thanh Tuyết đốc thúc người ‘Thanh Hồng Hội’ bận rộn làm việc.
Lúc này, cô gái tóc ngắn mặc nhung trang cưỡi tuấn mã màu đen đi tới bên cạnh Tô Thanh Tuyết đang đốn cây.
Tô Thanh Tuyết: “Qua hết rồi sao?”
Cô gái tóc ngắn: “Qua hết rồi.”
Tô Thanh Tuyết: “Mau giúp đốn cây, chúng ta thu thập xong vật tư thì mau chóng rời khỏi nơi này.”
Cô gái tóc ngắn không cho là đúng: “Thanh Tuyết, phía dưới Đại Hạp Cốc này không nguy hiểm như ngươi nói, phong cảnh nơi này xinh đẹp như vậy, chúng ta cứ ở lại đây đi.”
Tô Thanh Tuyết: “Không được, nhất định phải rời đi, ta luôn cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, chúng ta không thể ở dưới Đại Hạp Cốc này thêm nữa.”
Cô gái tóc ngắn: “Vì sao?”
“Chẳng lẽ vì Vương Vũ không ở dưới Đại Hạp Cốc nên ngươi mới cảm thấy nơi này nguy hiểm?”
Tô Thanh Tuyết: “Phần lớn nguyên nhân là vậy.”
“Ngoài chuyện Đại Hạp Cốc này rất nguy hiểm ra, ta nghĩ không ra nguyên nhân gì khác khiến hắn không ở trong Đại Hạp Cốc này.”
Cô gái tóc ngắn: “Ai, ngươi quá mê tín hắn.”
Tô Thanh Tuyết lắc đầu: “Ngươi không hiểu.”
“Lần này ngươi cứ nghe ta đi.”
Cô gái tóc ngắn: “Được thôi, nghe ngươi.”
“Chờ ta đánh bại hắn, ngươi sẽ không còn mê tín hắn nữa.”
“Gần đây đạo cụ Siêu Phàm của ta đã thăng cấp, ngươi cảm thấy ta có thể đánh lại hắn không?”
Cô gái tóc ngắn đối với màn ra tay hôm nay của mình vô cùng hài lòng.
Tô Thanh Tuyết lắc đầu: “Đánh không lại.”
“Ngươi không chịu nổi một kích.”
Cô gái tóc ngắn nghe vậy tức giận: “Thanh Tuyết, ngươi quá đáng rồi đó, tại sao lúc nào ngươi cũng hướng về một người ngoài.”
“Hắn cho dù lợi hại ta cũng không đến nỗi không chịu nổi một kích, màn biểu diễn vừa rồi của ta chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao?”
Tô Thanh Tuyết bình tĩnh nói: “Đo đỏ, ta chỉ là thực sự cầu thị nói mà thôi.”
“Chiêu của ngươi quá lòe loẹt.”
“Ta biết hắn có thể dễ dàng miểu sát ngươi chỉ bằng một loại thủ đoạn, mà thủ đoạn đó có lẽ chỉ là một trong vô số thủ đoạn của hắn.”
Cô gái tóc ngắn không thể tin được.
Tô Thanh Tuyết: “Trong bang hội của chúng ta có rất nhiều người tận mắt thấy hắn miểu sát mã đại lão, để ta kể cho ngươi nghe.”
Một lúc sau.
Cô gái tóc ngắn nhìn lên trời.
Sợ đột nhiên có tảng đá lớn nào đó rơi xuống.
Cô gái tóc ngắn: “Thủ đoạn này của hắn chắc phải có hạn chế gì đó chứ?”
Tô Thanh Tuyết lắc đầu: “Không biết.”
Đúng lúc này, có người của ‘Thanh Hồng Hội’ hô: “Hội trưởng, mau nhìn kênh trò chuyện kìa.”
Tô Thanh Tuyết và nữ nhân vội vàng mở 【 kênh trò chuyện 】.
【 Kênh trò chuyện 】 đang sục sôi.
Một người tên Salman đã đăng một tấm ảnh trên 【 kênh trò chuyện 】.
Đó là một tấm ảnh chụp từ trên không trung.
Trong ảnh có thể thấy, trên một ngọn đồi có một mảnh đại thụ.
Trên đại thụ treo từng trái cây lớn cỡ quả táo đang phát ra ánh sáng đỏ.
Phát sáng?
Là trái cây Siêu Phàm.
Chẳng lẽ là ‘kỳ dị quả thực’ hay sao?
【 Kênh trò chuyện 】 lập tức vỡ tổ, bởi vì nhìn rõ từ trong hình, ngọn đồi đó, quả Siêu Phàm này đang ở trong Đại Hạp Cốc.
Tắt 【 kênh trò chuyện 】, Tô Thanh Tuyết nói: “Chúng ta nhanh chóng thu thập vật tư, rồi rời khỏi Đại Hạp Cốc.”
Cô gái tóc ngắn: “Cái gì?”
“Thanh Tuyết? Chúng ta không đi tranh đoạt trái cây màu đỏ đó sao?”
Tô Thanh Tuyết: “Việc chúng ta sống sót ở hòn đảo này quan trọng hơn, chúng ta không thể đi tranh đoạt loại trái cây kia được.”
Cô gái tóc ngắn: “Còn có nguyên nhân của Vương Vũ?”
Tô Thanh Tuyết: “Đúng vậy, hắn đã xuống Đại Hạp Cốc, chắc chắn sẽ tìm được trái cây Siêu Phàm này.”
“Mà hắn đã chọn rời đi.”
“Ta hiểu cách làm người của hắn, có trái cây Siêu Phàm thì hắn tuyệt đối sẽ không rời đi, nhưng hắn lại rời đi, chứng tỏ không nên tranh đoạt trái cây kia.”
Cô gái tóc ngắn che trán: “Được rồi, hội trưởng đại nhân, chỉ mong ngươi không sai.”
Người ‘Thanh Hồng Hội’ nhanh chóng thu gom vật tư, sau đó mang theo nghi hoặc và không cam tâm leo từ vách đá dưới lên trên.
Người chơi khác lúc này đều liều mạng muốn xuống Đại Hạp Cốc, còn ‘Thanh Hồng Hội’ lại đi ngược lên trên Đại Hạp Cốc.
Lên tới đỉnh Đại Hạp Cốc.
Tô Thanh Tuyết: “Đi thôi, chúng ta về nơi ẩn náu, hiện tại có nước có đồ ăn rồi, chúng ta vượt qua trò chơi thử luyện lần này chắc không có vấn đề gì.”
Đúng lúc này.
Cô gái tóc ngắn chỉ lên trời nói: “Kia là cái gì?”
Trên trời giống như mây đen, một vật gì đó đang che kín bầu trời bay về phía bên này.
Tô Thanh Tuyết kinh hãi: “Đi, mau chạy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận