Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 323: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 Chung Tiểu Bội

Chương 323: 【Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh】Chung Tiểu Bội
Là trước tiên gặp phải cô gái mặc J phục dẫn đầu hai mươi mấy cô gái khác chắn ở phía trước. Những cô gái này khuôn mặt đều khá ưa nhìn. Xem ra những cô gái này, hoặc là làm ở các quán bar trên con phố này, hoặc là đến quán bar chơi. Hẳn là sau khi zombie bùng phát các nàng đều bị kẹt ở nơi này. Một đám các cô gái nhìn thấy Lục Đầu Hoang Thử Vương to lớn hơn mình rất nhiều, vẻ tiều tụy vốn có trên mặt càng thêm lộ rõ vẻ kinh hoàng. Nhưng cô gái tóc ngắn mặc J phục vẫn một mình đứng chắn ở phía trước nhất. Lâm Đông thấy một đám nữ nhân cản đường, lập tức vui vẻ, tay cầm một khẩu súng trường tự động, lập tức xuống xe. Nhìn một đám nữ nhân, Lâm Đông trêu chọc: “Sao? Muốn chặn đường cướp bóc à?” Vừa nói Lâm Đông vừa giơ súng lên trời bắn mấy phát. “Đoàng ~” “Đoàng ~” “Đoàng ~” “A ~ a ~” Tiếng súng của Lâm Đông dọa cho đám nữ nhân kinh hoàng la hét. “A ~ a ~ a ~” “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Cô gái mặc J phục lập tức rút súng lục ra chĩa về phía Lâm Đông: “Ngươi đừng có làm càn.” Lâm Đông: “Ta làm càn? Ta hỏi các ngươi, các ngươi đông người như vậy đứng đây làm gì?” Lúc này, Vương Vũ cưỡi Hoang Thử Vương từ phía sau đi lên. “Chuyện gì xảy ra?” Vương Vũ nhìn đám nữ nhân, quay sang người phụ nữ mặc J phục hỏi: “Các người ở đây làm gì?” Cô gái mặc J phục vừa thấy Vương Vũ liền lập tức nói: “Chúng tôi muốn đầu nhập vào ngươi.” Cô gái nhấn rất mạnh chữ ‘ngươi’, cho thấy, đầu nhập chính là vào ngươi chứ không phải người khác. Sau đó cô ta tiếp tục: “Nhưng chúng tôi có điều kiện……” Vương Vũ lập tức ngắt lời cô gái J phục: “Được rồi.” “Cô biết bắn súng à?” Vương Vũ nhìn người phụ nữ mặc J phục hỏi. Cô gái J phục: “Bắn súng? Chẳng phải có tay là bắn được à?” Vương Vũ chỉ vào xe hàng nói: “Vào trong lấy một khẩu súng thử xem.” Cô gái J phục: “?” Nàng đi lên phía trước, sau đó mở cửa sau xe hàng. Nhìn thấy bên trong chất đầy súng đạn. “Này ~” Cô gái định nói tàng trữ súng đạn là trọng tội, nhưng nghĩ đến đang là tận thế, liền nuốt lời xuống cổ họng. Cô gái J phục từ trong xe lấy ra một khẩu súng trường tự động, rồi ngay trước mặt Vương Vũ, thuần thục tháo rời kiểm tra súng trường tự động một lượt, sau đó lại lắp lại. Một loạt thao tác thành thục nhanh chóng. Nàng như muốn nói với người đàn ông trước mắt đang mặc áo khoác, đeo kính râm và khẩu trang kia rằng, bắn súng không phải chỉ cần có tay là làm được hay sao? “Súng tốt.” Cô gái tóc ngắn J phục lắp súng xong xuôi nói. “Đoàng ~” “Đoàng ~” Cô gái giơ súng bắn liên tiếp mấy phát vào mặt tường phía trước, động tác bắn súng của nàng cực kỳ chuẩn xác, xem qua là biết người đã được huấn luyện bài bản. Sau khi bắn xong mấy phát, cô gái nhìn Vương Vũ, hỏi: “Sao? Tôi bắn súng được chứ?” Vương Vũ: “Tạm được.” “Cô muốn đầu nhập vào ta, vậy từ nay về sau đi theo ta.” Cô gái J phục: “Chúng tôi có điều kiện.” Vương Vũ: “Đi theo ta sau này phải nghe lời ta, các cô không có bất kỳ điều kiện nào hết.” “Muốn giở điều kiện, cút sang một bên.” Cô gái J phục: “Ngươi…” Vương Vũ: “Không cần lằng nhằng nhiều lời, muốn đầu nhập vào ta, sau này nghe ta, hiểu chưa?” Cô gái J phục chỉ vào đám nữ nhân phía sau nói: “Chúng tôi đầu nhập ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn cho những cô gái này.” “Không thì chúng tôi sẽ không đầu hàng ngươi.” Vương Vũ: “Đã đầu nhập vào ta, ta sẽ bảo hộ an toàn cho tất cả mọi người.” “Nhưng những người này nhất định phải nghe lời, phải làm việc để thể hiện giá trị của mình.” Cô gái J phục: “Ý của tôi không phải vậy, ý tôi là đám phụ nữ này, ở trong mạt thế, ngươi không được xâm phạm các cô ấy.” Vương Vũ: “Ai thèm xâm phạm bọn họ? Khẩu vị của ta không tốt, sẽ không ăn đồ ăn sẵn.” Cô gái J phục: “Ngươi……” Mặt cô ta trắng bệch, câu này đối với phụ nữ mà nói, còn lớn hơn cả sự xâm phạm và vũ nhục. Cô gái J phục: “Ngươi cũng phải cam đoan các cô ấy không bị người khác xâm phạm.” “Chuyện này không cần ta đảm bảo.” Vương Vũ chỉ vào súng ống trong xe nói: “Cho các cô ấy trang bị súng ống, ai có ý định xấu với các cô ấy, cứ thế mà bắn chết bọn chúng.” “Trong mạt thế, ai cũng phải tự mình bảo vệ mình.” Nghe vậy mắt cô gái J phục sáng lên, nàng gọi đám nữ nhân phía sau: “Các tỷ muội, mau tới.” Hai mươi mấy cô gái nghe vậy đều tiến đến. Cô gái J phục chỉ vào súng đạn trong xe: “Đi, cầm vũ khí.” “Nữ nhân trong mạt thế phải học cách bảo vệ mình.” Vương Vũ thấy thế không ngăn cản. Trong lòng hắn, việc có thêm một người phụ nữ có thể vũ trang cho đội ngũ là rất quan trọng. Người phụ nữ mặc J phục này biết bắn súng, đã hơn đại đa số người bình thường rồi. Thu nhận người này về có thể sử dụng ngay, tốt hơn người bình thường rất nhiều. Vừa rồi thấy cô ta dùng súng thuần thục như vậy, chẳng phải là người tài mà hắn đang cần sao? Thu nhận những người được huấn luyện quân sự bài bản thế này, việc tổ kiến một đội ngũ chiến đấu sẽ nhanh hơn rất nhiều. Một đám các cô gái nhìn súng đạn trong xe, ai nấy đều chậm chạp tiến tới lấy súng. Không ai cầm súng trường, tất cả đều chọn súng ngắn. Xem ra không ai trong số họ từng tiếp xúc với súng ống. Cô gái J phục vội vàng: “Các cô cầm súng ngắn có ích gì? Cầm lấy súng lớn mà dùng.” Nói rồi cô ta vẫy khẩu súng trường tự động trên tay. Lúc này, Lâm Đông đang đứng một bên xem kịch liền lập tức vội: “Bỏ xuống hết cho tao.” Lâm Đông không có ý kiến gì về việc mấy cô gái cầm súng ngắn, dù sao cũng có hơn 100 khẩu súng lục. Nhưng súng trường tự động thì chỉ có hơn hai mươi khẩu, loại vũ khí sát thương lớn này, Lâm Đông muốn để dành để tổ kiến một đội quân riêng cho mình. Cô gái J phục: “Đừng nghe hắn, cứ cầm hết súng trường cho ta.” Lâm Đông: “Con kỹ nữ thúi, tin tao bắn chết mày không?” Nói rồi Lâm Đông chĩa súng vào cô ta, cô gái J phục cũng không vừa: “Cứ tới đi, ai sợ ai.” Hai người sặc mùi thuốc súng. Lúc này, Vương Vũ nói: “Được rồi.” “Xe súng đạn này, ta quyết định chia đôi cho hai người.” “Mỗi người các ngươi kéo một đội quân, tuyển chọn một nhóm người phù hợp để trang bị súng ống.” “Người không đạt chuẩn thì đừng lãng phí súng ống.” “Hai người các ngươi giám sát lẫn nhau, định kỳ khảo hạch kiểm tra bắn súng, người không đạt chuẩn thì phải tước vũ khí đưa cho đối phương.” Lâm Đông và cô gái J phục nghe vậy, mùi thuốc súng trong mắt càng thêm nồng đậm. Cô gái J phục nói với những cô gái khác: “Tỷ muội, mau lên, cầm một nửa số súng đạn đi.” Lâm Đông nhìn Vương Vũ: “Đại ca, mấy chỗ súng đạn này là do em cung cấp địa chỉ, mấy bà đàn bà này có biết bắn súng gì đâu, để em lấy hai phần ba, các cô ấy một phần ba thì sao?” Cô gái J phục nghe xong không vui: “Nữ nhân thì sao? Nữ nhân thì không biết bắn súng chắc? Anh có muốn so tài bắn súng với tôi một trận không? Cược luôn một nửa số súng đạn của đối phương.” Lâm Đông nghe xong im thin thít, người ta được huấn luyện quân sự bài bản, còn hắn thì chỉ bắn được mấy phát kiểu hoang dã, làm sao so được? Cô gái J phục: “Về vũ khí, tôi nắm rất rõ các chỗ cất giấu súng đạn, đến lúc đó có thể dẫn đại ca đi lấy.” “Đúng không, đại ca, về sau em cũng gọi anh là đại ca, đại ca, anh tên gì?” “Em tên Chung Tiểu Bội, còn anh tên gì?” Vương Vũ: “Cô không cần biết tên tôi.” “Lâm Đông, cậu mang theo bọn họ đi kiếm mấy cái xe đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận