Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 413: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 đạn hạt nhân

Chương 413: 【Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh】 Đạn hạt nhân
Người chơi phản ứng đều vô cùng nhanh.
Trong mấy giây ngắn ngủi, người chơi đều hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sau đó chạy tán loạn tứ phía.
Trước mắt chỉ có trốn thật xa mới có hy vọng sống sót.
Mỗi khi người chơi chết một lần trong trò chơi sinh tồn, hậu quả là vô cùng nghiêm trọng, cho nên không một người chơi nào muốn chết.
Trước tiên, rất nhiều người chơi có đạo cụ Siêu Phàm có thể bay liền bay lên trời.
Bây giờ làm sao để chạy nhanh hơn? Đương nhiên là bay thì mới nhanh hơn được.
Đủ loại đạo cụ Siêu Phàm có thể bay đều bay lên trời, trong đó người dẫn đầu bay ở trước mặt là một người chơi có một đôi cánh cơ giới, người chơi này chính là Diệp Phi Phàm.
Vì có được vắc xin phòng ngừa virus Zombie, Diệp Phi Phàm cũng không thể không đến hòn đảo này.
Lúc này cánh cơ giới của Diệp Phi Phàm đạt tốc độ nhanh nhất, hắn dùng hết sức lực lớn nhất hướng bên ngoài đảo bay đi.
Đảo này không lớn, nhưng để bay đến bờ biển cũng còn một khoảng cách khá xa.
Bây giờ là phải tranh đoạt từng giây, có thể chạy xa được một chút nào hay một chút đó.
Diệp Phi Phàm với tốc độ bay nhanh nhất đầy mình tức giận, đồng thời lại có một tia cay đắng.
Lại là tên Vương Vũ này.
Hắn nhớ đến ở Cực Dạ Hoang Dã Cầu Sinh, tên Vương Vũ này hiến tế hơn ba vạn người chơi, hắn thì nhờ chạy nhanh mới tránh được một kiếp.
Lúc đầu lần này vào trò chơi sinh tồn gặp Vương Vũ đã có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, bây giờ tất cả người chơi lại phải gặp đại ương.
Lần này hắn hãm sâu trong đó, chỉ có thể chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu.
Diệp Phi Phàm phát thệ, lần này ra khỏi trò chơi sinh tồn, về sau không bao giờ muốn nhìn thấy người này trong trò chơi sinh tồn nữa, về sau cho dù có gặp lại người này trong trò chơi sinh tồn, hắn cũng sẽ lập tức lanh lẹ chạy thật xa.
Trong lúc Diệp Phi Phàm cùng những người chơi khác có thể bay đang cấp tốc bỏ chạy, thì trên đảo, vô số người chơi chạy như bay về phía cầu vượt biển.
Bọn họ biết mình đang ở trên một hòn đảo, chỉ có cây cầu vượt biển đó mới là con đường sống duy nhất của họ.
Dù sao người chơi có đạo cụ Siêu Phàm để bay chỉ là số ít, tuyệt đại đa số người chỉ có thể chạy trên mặt đất.
Hơn vạn người nhanh chóng hướng cầu vượt biển đoạt mạng chạy trốn, cảnh này dưới góc độ chụp của vệ tinh trông cũng vô cùng hùng vĩ.
Nhưng mà tốc độ của người chơi dù nhanh thì trong một phút thời gian có thể chạy được bao xa chứ?
Huống chi còn không có một phút đồng hồ thời gian.
【50】【49】…
Cũng có người chơi không chạy, rất nhiều người chơi đi tìm công sự che chắn, nhưng ở trên đảo du lịch này, căn bản không có công sự che chắn kiên cố nào có thể đỡ nổi bom nguyên tử.
Người của Ngân Hà Tiểu Đội cũng đến trên đảo, bọn họ không chọn cách bỏ chạy, người trong tiểu đội của họ nhanh chóng đào hang dưới đất.
Khả năng phòng ngự của khải giáp bạc của bọn họ được gia tăng đến mức lớn nhất, nhưng bọn họ cũng không dám chắc chắn mình có thể chịu được đòn tấn công hạt nhân, bọn họ chỉ có thể đào hang dưới mặt đất trong khu vực núi đá để tránh né đòn tấn công hạt nhân sắp tới.
Lại là tên Vương Vũ này, lại là tên Vương Vũ này, mọi người trong Ngân Hà Tiểu Đội đều tức giận đến mặt xám ngoét, lần trước ở trong Cực Hạn Hoang Đảo Cầu Sinh, bọn họ đã chết dưới tay tên Vương Vũ này.
Bây giờ bọn họ không muốn chết dưới tay Vương Vũ lần nữa.
Bọn họ liều mạng đào hang xuống dưới mặt đất.
Với thực lực của bọn họ, rất nhanh đã đào ra một cái hố lớn.
Thời gian không còn kịp rồi.
【20】【19】
Đội trưởng Ngân Hà Tiểu Đội Steve Merton nhảy xuống hố to, những người khác trong Ngân Hà Tiểu Đội thì nhào lên lưng Merton.
Bọn họ muốn ở phía trên che chắn cho đội trưởng để chống đỡ vụ nổ hạt nhân.
Muốn chết thì cũng không thể chết hết được, bọn họ muốn bảo toàn tính mạng của đội trưởng.
Trên đảo, gần một vạn người chơi đều muốn tận đủ loại biện pháp để bảo toàn tính mạng của mình.
Nhưng một phút đồng hồ thời gian quá ngắn, bọn họ không làm được quá nhiều chuyện.
Đối với tuyệt đại đa số người mà nói, mọi việc bọn họ làm đều là phí công.
【10】【9】…
Trong phòng điều khiển, mọi người đều nhìn màn hình lớn, sự yên tĩnh thật đáng sợ.
Trên màn hình lớn là hình ảnh vệ tinh giám sát tình hình đảo Trường Châu, cùng với đếm ngược tên lửa tấn công.
Tấn công hạt nhân đối với mỗi một người đều là vô cùng đáng sợ, muốn tận mắt chứng kiến một lần vụ tấn công hạt nhân, trong lòng mọi người ở đây đều cảm thấy khó chịu.
Có không ít người không đành lòng đều nhắm mắt lại.
Trên đảo Trường Châu.
Người chơi ngẩng đầu lên liền có thể thấy tên lửa đang bay tới.
Bọn họ không thể trốn đi đâu được.
Bọn họ sắp chết.
Không ai có thể thản nhiên đối diện với cái chết.
Người chơi đều phẫn nộ.
“Vương Vũ, ta thao cmn.”
“Vương Vũ, ta thao cmn.”
“Vương Vũ, ta thao cmn.”
……
Tiếng gào thét của người chơi vang vọng khắp hòn đảo.
Bọn họ đều biết mình bị Vương Vũ gài bẫy.
Quân Thiên Bảo nhìn tên lửa ở gần trong gang tấc, hắn cười khổ một chút.
Hắn biết vị đại lão kia giao cho hắn nhiệm vụ lần này có chút đặc biệt, chắc chắn không đơn giản.
Không ngờ sẽ là như vậy.
Muốn hắn mang theo tất cả người chơi cùng chết.
Bất quá Quân Thiên Bảo nghĩ đến câu nói mà đại lão kia đã từng hỏi hắn, hỏi hắn có muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi sinh tồn này hay không.
Đương nhiên là hắn muốn.
Lần hành động này chắc chắn là có liên quan đến việc nhanh chóng hoàn thành trò chơi sinh tồn.
Liền hy vọng cường giả kia có thể nhanh chóng kết thúc trò chơi sinh tồn này đi.
Để cho lần tử vong này của bọn họ cũng đáng giá.
【3】【2】【1】
“Oanh ~”
Trên đảo Trường Châu bùng lên một đám mây hình nấm lớn.
Ở trong phòng điều khiển khi nhìn thấy cảnh này trên màn hình lớn, vì tín hiệu vệ tinh bị ảnh hưởng nên xuất hiện một số tạp âm đột ngột.
Nhưng bọn họ đều vẫn thấy được đám mây hình nấm lớn bốc lên kia.
Sắc mặt của mọi người đều có chút trắng bệch.
Tấn công hạt nhân thật là đáng sợ.
Đối phương dùng bom hạt nhân là muốn phá hủy toàn bộ hòn đảo, không bỏ sót một ai.
Động tĩnh lớn như vậy.
Đoán chừng tất cả các thế lực lớn còn sống sót trên toàn cầu đều đã nhận ra.
Vệ tinh của bọn họ phỏng chừng đều nhắm ngay đảo Trường Châu rồi.
Thế giới tận thế, Zombie khắp nơi, bây giờ lại có người dẫn đầu sử dụng vũ khí hạt nhân.
Thế giới này chỉ sợ thật sự sắp xong rồi.
Võ Hằng: “Tất cả mọi người tỉnh lại, bây giờ phải giám sát các chỉ số bức xạ hạt nhân ở gần đảo Trường Châu.”
“Bây giờ là thời kỳ mạt thế, việc chúng ta cần làm là sống sót, có lòng thương người thì tốt, nhưng chúng ta có thể sống sót mới là quan trọng nhất, không thì bom hạt nhân đó sẽ xuất hiện ngay trên đầu chúng ta.”
……
Võ Hằng là người đứng đầu căn cứ dưới lòng đất, hắn nhất định phải làm công tác tư tưởng cho người bên dưới.
Trời đã tối.
Vương Vũ đứng dậy chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi.
Lúc này Lâm Mặc Hi đuổi theo.
Sắc mặt Lâm Mặc Hi trắng bệch, hai mắt đỏ lên: “Tại, tại sao?”
Vương Vũ: “Ngươi cảm thấy là vì cái gì?”
Lâm Mặc Hi: “Bất kể là vì cái gì, đây đều là bước cuối cùng, là việc vạn bất đắc dĩ mới có thể làm.”
“Đây chính là một vạn mạng người a.”
“Ta nghĩ nhất định vẫn còn có những biện pháp khác, không cần nhiều người chết đến vậy.”
Vương Vũ: “Thế giới này đã có mấy tỷ người chết rồi, giết hơn một vạn người cũng không tính là gì, bọn họ chết là để nhiều người có thể sống sót hơn, cái chết của họ đáng giá.”
“Hơn nữa, ngươi không cần lo lắng, bọn họ không sao đâu.”
Nói xong Vương Vũ nhanh chóng rời đi.
Ngọa tào ~
Lâm Mặc Hi là nữ thần, suýt chút nữa đã văng tục.
Đã có cả bom hạt nhân ném xuống rồi, ngươi nói bọn họ không sao?
Ngươi còn là người hay không vậy?
Ách ~
Không sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận