Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0104: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 một cái đồ lót, hơn 300 cân ăn thịt

Chương 0104: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 một cái quần lót, hơn 300 cân thịt Vương Vũ giơ tay vung về phía Hoàng Mao một cái.
Tiếp đó, nói: “Ta thêm bạn tốt, thông qua đi.” Hoàng Mao: “Ờ, được.” Sau khi thông qua bạn tốt.
Vương Vũ: “Gửi Screenshots ‘Bảng cá nhân’ và ‘Ba lô’ cho ta.” Hoàng Mao: “Đại ca, tôi……” Vương Vũ: “Nhanh” “Nếu không ta bẻ gãy từng ngón tay của ngươi.” Hoàng Mao sợ hãi: “Tôi Screenshots, tôi Screenshots.” Rất nhanh, Vương Vũ nhận được hai tấm Screenshots Hoàng Mao gửi.
Vương Vũ liếc mắt nhìn, đầu tiên là tiếc nuối, sau đó là kinh hỉ.
Tiếc nuối vì thấy được Screenshots 【 Bảng cá nhân 】 của Hoàng Mao, phía trên thật không có khóa đạo cụ siêu phàm nào.
Kinh hỉ là trong 【 Ba lô 】 của Hoàng Mao toàn là thịt.
Vương Vũ hỏi: “Sao ngươi có nhiều thịt thế?” Hoàng Mao: “Tôi bất tài, trong bang hội vẫn là một quản sự, bang chủ nể mặt lão gia nhà tôi, cho tôi một chức vị, để tôi quản lý việc phát thịt.” “Đây đúng là một chức quan béo bở……” Vương Vũ: “Tốt, đem chỗ thịt này lấy ra hết đi.” Hoàng Mao: “Có thể cho tôi giữ lại một ít không?” Vương Vũ: “Ngươi sắp c·hết rồi, giữ lại có ích gì?” Hoàng Mao: “Đại ca……” Vương Vũ: “Nhanh lên.” “Ngươi nghĩ thoáng đi, ra trò chơi ngươi có thể lập tức thưởng thức trứng cá muối gan ngỗng với rượu vang đỏ.” Hoàng Mao nghe vậy vẫn mặt mày đưa đám: “Đại ca, tha cho tôi đi.” “Để tôi s·ống thêm một ngày cũng được, ngày mai sẽ là ngày thứ 28 của trò chơi sinh tồn, s·ống qua ngày mai là có thể nhận thêm một lần gói quà 7 ngày sinh tồn, tôi ra trò chơi còn phải giao phó với lão gia nhà tôi.” Vương Vũ: “Đừng ép ta ra tay.” Hoàng Mao: “Ngươi đừng ép ta cá c·hết lưới rách, ta c·hết đi ngươi cũng không được gì.” Vương Vũ: “Phải không? Vừa rồi có tên người chơi tên Hà Dũng ngươi biết chứ? Muốn lấy răng độc ra uy h·iế·p ta, ngươi đoán kết quả thế nào?” Hoàng Mao nhìn Hoang Thử Vương bên cạnh, đoán chừng hắn lấy răng độc ra cũng vô dụng.
Cuối cùng cũng chỉ có thể chịu đau khổ da thịt.
Vương Vũ: “Ngươi là người thông minh.” “Ngươi không muốn biết cảm giác muốn s·ống không được, muốn c·hết không xong là như thế nào sao?” Hoàng Mao lập tức nói: “Tôi giao, tôi giao, chỉ xin ngươi cho tôi một cái c·hết thoải mái.” Vương Vũ: “Vậy thì đúng rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Sau đó, Hoàng Mao bắt đầu lấy thịt ra ngoài.
Vương Vũ: “Lấy xong rồi, gửi cho ta Screenshots ‘Ba lô’ đi.” Hoàng Mao mặt mày ủ dột: “Được.” Rất nhanh, Hoàng Mao lấy hết thịt trong 【 Ba lô 】 ra.
Một đống thịt nằm trên mặt đất.
Vương Vũ: “Sao toàn là thịt? Ngươi không có trang bị vật gì khác à?” Hoàng Mao: “Đại ca, như vậy ngươi không hiểu rồi, đây là cách quản lý cao minh.” “Thành viên nòng cốt bang hội chúng tôi, mỗi người độc lập quản lý một thứ, như vậy chúng tôi mới không thể chạy trốn, coi như tôi vác 【 Ba lô 】 thịt chạy, không có vật khác, vẫn không s·ống nổi.” “Như vậy mới yên tâm giao đồ trong bang cho tôi quản lý.” Vương Vũ: “Đi, bây giờ chuyển hết tiền trong trò chơi của ngươi cho ta.” Hoàng Mao: “Hả?” “Không phải chứ, đại ca, ngươi cướp cả tiền à?” Vương Vũ: “Nhanh lên.” “Đừng lề mề.” Hoàng Mao mặt mày đau khổ: “Được, tôi chuyển.” “Tôi chuyển là được chứ gì.” Sau đó, Hoàng Mao chuyển cho Vương Vũ 246442 đồng, 736 bạc.
Không hổ là con nhà giàu, thật sự là có của ăn của để.
Vương Vũ: “Tốt, ngươi lên đường đi.” “Ôi đại ca.” Hoàng Mao lại bắt đầu năn nỉ: “Có thể cho tôi s·ống thêm một ngày không?” “Một ngày thôi là được.” Vương Vũ: “Vui vẻ lên, ra trò chơi có hội sở nộn m·ẫ·u đợi ngươi.” Nói xong, Vương Vũ cầm xẻng quân dụng định tiến lên kết liễu đối phương.
“Không cần, đại ca, đừng đ·á·n·h vào đầu, tôi sợ đau.” Hoàng Mao lập tức ôm đầu nói: “Có thể để cho tôi tự dùng độc tự vẫn được không?” Vương Vũ: “Cũng được.” “Kỳ thật, ta cũng không muốn làm bẩn tay mình.” “Ngươi tự xử đi.” Hoàng Mao lấy từ trong túi ra một chiếc răng độc của con rết khổng lồ.
Xem ra Hoàng Mao đã chuẩn bị từ trước.
Cuối cùng vẫn là dùng tới.
“Ô ô” Hắn lấy răng độc ra, nức nở dùng sức đ·â·m răng độc vào cổ tay của mình.
Hoàng Mao: “Về sau c·hết, tôi cũng không vào trò chơi sinh tồn nữa.” Vương Vũ: “Đừng nản lòng, ngươi chỉ là xui xẻo thôi.” Hoàng Mao: “Cám ơn anh, đại ca, anh nói vậy tôi dễ chịu hơn nhiều.” Vương Vũ: “……” Đây là hội chứng Stockholm?
“Lạnh quá” Sau khi Hoàng Mao bị răng độc đ·â·m vào, sắc mặt lập tức tái đi, miệng tím ngắt, bắt đầu co giật.
Kéo dài hơn một phút.
Toàn bộ khuôn mặt Hoàng Mao chuyển thành màu đen rồi biến m·ất trước mặt Vương Vũ.
Tiếp đó, Vương Vũ đang định đi lục tìm số thịt mà Hoàng Mao lấy ra.
Lúc này, dị tượng xuất hiện.
Chỉ thấy chỗ Hoàng Mao biến m·ất, đột nhiên xuất hiện một chiếc quần lót.
Vương Vũ: “?” Một chiếc quần lót?
Cái quỷ gì?
Vương Vũ tiến lên nhặt quần lên.
Quần này là?
Là loại quần thống nhất mà người chơi mặc khi tiến vào trò chơi.
Sao đột nhiên lại xuất hiện trên mặt đất?
Là sau khi Hoàng Mao c·hết, đột nhiên lại xuất hiện một chiếc quần lót.
Chẳng lẽ Hoàng Mao làm rớt đồ?
“Ách……” Suy đi nghĩ lại, Vương Vũ cảm thấy đây chính là rớt đồ.
Mặc dù chỉ là một chiếc quần lót.
Nhưng đúng là Hoàng Mao đánh rơi.
Nhưng vì sao Hoàng Mao c·hết lại rớt đồ?
Cũng không nghe những người chơi khác nói là g·iết c·hết người chơi sẽ rớt đồ.
Hoàng Mao này có gì khác biệt?
Đúng.
Hắn đã tham gia trò chơi sinh tồn hai lần.
C·hết hai lần.
Vương Vũ lập tức nắm bắt được thông tin mấu chốt.
Chẳng lẽ nói trong trò chơi sinh tồn, c·hết vài lần, đến khi c·hết lần nữa thì sẽ rớt trang bị trên người?
Vương Vũ không dám khẳng định.
Hắn chỉ là đoán.
Nhưng rất có thể hắn đoán trúng tám chín phần mười.
Như vậy, sự đánh đổi của t·ử v·ong trong trò chơi sinh tồn liền tăng lên rất nhiều.
Không có cách nào nghiệm chứng suy đoán của mình.
Cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Vương Vũ bắt đầu kiểm kê chỗ thịt trên mặt đất.
“Ha ha ha” Lần này kiếm lời lớn rồi, có đến 340 cân thịt.
Bây giờ hắn phải nghĩ cách mang 300 cân thịt này đi mới được.
【 Ba lô 】 của hắn chắc chắn là chứa không nổi.
Tính toán một chút.
Vương Vũ chỉ có thể dọn dẹp một vài thứ trong 【 Ba lô 】 ra ngoài, ví như bồn sắt, nỏ, củi lửa, dùng dây mây buộc chung một chỗ, để Hoang Thử Vương chở đi.
Đưa hết đồ ra khỏi không gian 【 Ba lô 】.
Vương Vũ lại bỏ 300 cân thịt vào trong 【 Ba lô 】.
Một bang hội lớn như vậy chắc chắn không chỉ có từng đó thịt.
Vương Vũ để vài con Hoang Thử Vương còn lại tiếp tục đi truy bắt những thành viên nòng cốt bang hội đang bỏ chạy.
Những thành viên bang hội đó đã đi hơn một canh giờ, cũng không biết phương hướng, để mấy con Hoang Thử Vương đi truy bắt cũng chỉ có thể thử vận may.
Vương Vũ quay về doanh địa người chơi ở trong Hồ Lô Cốc.
Lần này đ·ánh bại một bang hội, cũng có thu hoạch, người chơi không mang theo vải chống nước cùng đèn bão đi, còn có hơn 300 cân thịt mà Hoàng Mao để lại.
Cũng là một số lượng lớn thu nhập.
Quả nhiên không có ai tiền phi nghĩa mà không giàu.
Nhưng một bang hội lớn như thế, Vương Vũ không tin chỉ có từng đó đồ vật rơi ra.
Thế là Vương Vũ bắt đầu tìm kiếm trong Hồ Lô Cốc.
Thuận t·i·ệ·n gửi vị trí Hồ Lô Cốc cho Tô Thanh Tuyết, để nàng chạy đến đây tụ họp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận