Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 217: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 này thí luyện quá khó khăn, nguồn nước

Chương 217: 【Đảo Hoang Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thử Thách】thử thách này quá khó, nguồn nước. Đúng lúc này, tất cả mọi người nhận được @ thông báo. 【Sở Phong: Hoan nghênh các vị tham gia trò chơi thử thách lần này, ta thật không ngờ lại có nhiều người tham gia đến vậy, nhưng mà lần này trò chơi thử thách cũng coi như là một món quà mà đảo Thiên Đường chúng ta dành tặng cho các bạn, có lấy được món quà này hay không thì còn phải xem bản lĩnh của các vị. Theo kinh nghiệm tham gia cầu sinh đảo hoang của ta, khe đá dưới chân các ngươi có thể có nguồn nước, có tìm được hay không còn tùy vào vận may của các vị, còn về đồ ăn thì chắc chắn có thể tìm thấy ở gần nguồn nước, đã vào cầu sinh cực hạn thì mọi người thấy gì ăn nấy đi. Cuối cùng ta xin cho mọi người một lời khuyên, đừng hoạt động dưới ánh mặt trời chói chang, hãy tìm chỗ mát mẻ trốn đi trước, trước khi mặt trời lặn có mấy giờ hoạt động, mọi người hãy tận dụng thời gian này tìm kiếm vật tư. Ngoài ra phải cẩn thận ban đêm, loại đảo hoang này ban đêm chắc chắn không yên ổn, bạn nào muốn quay về thì ban đêm có thể an tâm ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể trở về đảo Thiên Đường, đảo Thiên Đường vĩnh viễn chào đón các bạn.】... Dưới tảng đá lớn chỗ mát. Dư Mẫn: "Độ khó của thử thách này quá cao, căn bản không phải người bình thường như chúng ta có thể tham gia." "Không ngờ lại có hơn trăm vạn người tham gia thử thách, mọi người đúng là thích tham gia náo nhiệt." "Xem ra chúng ta không thể vượt qua thử thách, ta hơi muốn rời khỏi rồi." Lưu Hân Nguyệt nghe xong vội nói: "Đừng mà, A Mẫn, Vương Vũ của chúng ta là một người chơi Siêu Phàm mạnh mẽ, chúng ta nhất định có thể vượt qua thử thách." "Cậu nghĩ mà xem, nếu chúng ta có được 'kỳ dị quả thực' thì hai chúng ta cũng có thể trở thành người chơi Siêu Phàm, đó chẳng phải là giấc mơ của cậu sao?" "Huống chi, nếu chúng ta có một hòn đảo riêng, chúng ta có thể xây dựng thành quách, cậu một cái, ta một cái, sau đó chúng ta lại nuôi một đám tiểu bạch kiểm, ha ha ha~" "A Mẫn, cơ hội lần này khó có được, sao cậu có thể từ bỏ được chứ? Cậu không được rời đi." Dư Mẫn nhìn Vương Vũ, nói với Lưu Hân Nguyệt: "Đồ ngốc, cậu không nhận ra sao, hắn chỉ đang kéo chúng ta cho đủ người." "Chúng ta căn bản không có khả năng sống sót trong thử thách này." "Thử thách này quá khó." Lưu Hân Nguyệt nhìn Vương Vũ nói: "Vương Vũ, anh sẽ dẫn bọn em vượt qua thử thách chứ?" Vương Vũ: "Ta sẽ cố gắng hết sức." Lưu Hân Nguyệt: "Thấy chưa, Vương Vũ đã nói là cố gắng hết sức." "A Mẫn, cậu cứ ở lại đi." Dư Mẫn: "Cậu tin hắn như vậy sao? Ngoài tên hắn ra, cậu hoàn toàn không biết gì về hắn." Lưu Hân Nguyệt nhìn Vương Vũ: "Ta tin anh ấy." "Ai~" Dư Mẫn thở dài: "Thôi được, ta sẽ ở bên cậu một thời gian, trước khi cậu hết hy vọng, ta mà đi thì cậu sẽ hận ta cả đời mất." Lưu Hân Nguyệt cười nói: "A Mẫn, vậy mới đúng chứ, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được thử thách này và giành lấy phần thưởng." Sau đó Lưu Hân Nguyệt nói với Vương Vũ: "A Mẫn cảm thấy trò chơi này quá khó khăn, trời lại nắng to như vậy, chúng ta không có nước, không có đồ ăn, nên cô ấy mới muốn rời đi." Vương Vũ: "Không cần nói, ta hiểu, tình hình hiện tại, người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào." "Các cô muốn rời khỏi thử thách, lúc nào cũng được." Lưu Hân Nguyệt: "Ta sẽ không đi, chỉ cần anh không bỏ rơi ta, ta đều sẽ tiếp tục." "Trước đây ta quả thực chỉ ôm tâm lý thử một lần mà thôi, giờ có anh là người chơi mạnh mẽ dẫn dắt, dù sao cũng hơn nhiều so với việc mình ta một thân một mình tham gia trò chơi sinh tồn không rõ ràng này." Cô gái nắm chặt tay: "Ta nhất định phải trân trọng cơ hội lần này, cố gắng hết sức vượt qua thử thách này." Lưu Hân Nguyệt bỗng nhiên có chí khí. Dư Mẫn nhìn Lưu Hân Nguyệt, nàng cảm thấy bạn thân của mình mới là người thông minh đó chứ. Lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực. Đã không có ai trong đội muốn rời đi. Vương Vũ nói: "Chúng ta đi thôi, đi tìm chỗ có nguồn nước." Lưu Hân Nguyệt: "Đi bây giờ sao? Sở Phong chẳng phải đề nghị chúng ta nên hoạt động mấy tiếng trước khi mặt trời lặn sao?" Vương Vũ: "Đó là bọn họ, chúng ta có phương tiện di chuyển, có thể đội nắng đi tìm nguồn nước." "Làm như vậy tuy bị phơi nắng nhưng có thể nhanh chóng tìm thấy nguồn nước." "Cứ mỗi một khoảng thời gian tìm kiếm, chúng ta có thể tìm một chỗ mát nghỉ ngơi một chút, tranh thủ trong hôm nay tìm được nguồn nước, nếu không thời gian càng kéo dài chúng ta lại càng khát, cũng càng bất lợi cho ta." Lưu Hân Nguyệt: "Được, chúng ta nghe lời anh." Vương Vũ vung tay, lại có hai con Hoang Thử Vương được triệu hồi ra. Hai con này đương nhiên không phải Đại Vương Nhị Vương. Nhưng mà Hoang Thử Vương trông giống nhau, hai cô gái không phân biệt được. "Đi thôi." Vương Vũ dẫn đầu cưỡi Hoang Thử Vương. "Ừm~" hai cô gái bây giờ không sợ chuột lớn, cũng leo lên Hoang Thử Vương. Mặt trời quá lớn, ba người đều che chắn bằng áo tắm lớn chống nắng. Hiện tại hai cô gái biết Vương Vũ dụng tâm lương khổ, mặc nhiều quần áo đúng là có hiệu quả. Giờ có thể bảo toàn tính m·ạng. Lần này ba người không có cưỡi Hoang Thử Vương nhanh như chớp nữa. Họ quan sát dọc đường đi xem có khe đá nào có khả năng có nước hay không. Đồng thời tốc độ di chuyển của họ cũng không chậm. Có thể đảm bảo nhanh chóng kiểm tra được khu vực khe đá trong phạm vi rộng. "Nơi này có thể có nước." Sau khi tìm kiếm hơn nửa tiếng, đột nhiên, giọng của Lưu Hân Nguyệt vang lên. Vương Vũ nghe vậy liền lập tức cưỡi Hoang Thử Vương chạy đến. Ba người nhanh chóng xuống khỏi Hoang Thử Vương. Vây quanh một khe đá. Lưu Hân Nguyệt: "Vương Vũ, em cảm thấy chỗ này có khả năng có nước." Vương Vũ cười nói: "Không, chỗ này chắc chắn có nước." Lưu Hân Nguyệt: "Thật sao?" Vương Vũ: "Thật." "Em lập công lớn." Lưu Hân Nguyệt: "Ha ha ha, tuyệt quá." Ba người vây quanh giữa hai khe đá, có một mảnh đất ẩm ướt. Sở dĩ Vương Vũ dám phán đoán nơi này có nguồn nước, là vì, nước từ đất ẩm có chút rỉ ra. Chỉ cần đào chỗ này ra, chắc chắn sẽ tìm thấy nguồn nước. Vương Vũ nói với hai cô gái: "Chúng ta tìm được nguồn nước rồi, không biết lượng nước lớn cỡ nào, nhưng trước mắt có thể giải quyết tình huống khẩn cấp." "Nhưng có lẽ không dễ dàng để uống được nước, chúng ta phải đào chỗ này ra, sau đó từ từ gom nhặt chỗ nước rỉ ra." "Đây là một công trình lớn, để ta làm, các cô đi tìm chỗ nào có bóng mát gần đây không, tốt nhất tìm được chỗ có thể tạm trú, có nước rồi chúng ta có thể thành lập một căn cứ tạm thời ở gần đó, sau đó tiếp tục đi tìm kiếm vật tư ở những nơi khác." Vương Vũ lên kế hoạch vô cùng rõ ràng. Lưu Hân Nguyệt: "Được, bọn em hiểu rồi, tìm chỗ trú ẩn cứ giao cho bọn em, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Sau đó hai cô gái cưỡi Hoang Thử Vương rời đi. Vương Vũ nhìn mảnh đất ẩm ướt trên mặt đất, mảnh đất ẩm ướt này chỉ có hai ba mét vuông, Lưu Hân Nguyệt phát hiện ra cũng là may mắn. Hai bên mảnh đất ẩm ướt là hai tảng đá lớn, rất lớn, phần lộ ra bên ngoài đều đã ba bốn mét. Phần chôn dưới đất còn chưa biết lớn đến cỡ nào. Ừm~ Có chút khó khăn. Vương Vũ muốn đào mảnh đất ẩm ướt này ra, đào thành một cái ao lớn, sau này sẽ không thiếu nước. Có làm được hay không còn phải xem tình hình dưới mảnh đất ẩm ướt thế nào. Vương Vũ bắt đầu hành động. Đương nhiên không cần hắn động thủ. Đào đất đào hang là bản lĩnh giữ nhà của Hoang Thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận