Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 241: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 tòa thành

Chương 241: 【 Hoang đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】tòa thành, dưới danh tiếng không hề hư ảo. Vương Vũ có danh tiếng lớn như vậy bên ngoài, người của 'Ngân Hà Tiểu Đội' đối với Vương Vũ vẫn rất kính nể. Chỉ có người chơi mạnh mẽ mới biết một người chơi mạnh mẽ đến cùng sẽ mạnh mẽ đến mức nào. Tuyệt đối sẽ không có người đầu óc tàn tật xuất hiện nói ra chất vấn Vương Vũ. Vương Vũ không trả lời lời của người râu quai nón. Hắn giống như là không nghe thấy, cưỡi Hoang Thử Vương nhanh chóng rời đi. Tại trò chơi sinh tồn giáng lâm về sau, người Bạch Đầu Ưng Quốc vẫn cường đại vô cùng, so với Lam Quốc tuyệt đại đa số người sống trong hòa bình quá lâu, đến nỗi cả bóng đèn cũng không biết sửa, khác biệt rất nhiều. Bọn họ có kinh nghiệm sinh tồn phong phú trong các cuộc bạo kích chiến tranh, trong xã hội còn lưu hành thuyết tận thế, rất nhiều người trong bọn họ đều chuẩn bị các loại phương án tận thế và huấn luyện, ở phương diện sinh tồn cầu sinh, người đại bàng hói lợi hại hơn rất nhiều. Tại trò chơi sinh tồn giáng lâm về sau, bọn họ càng thích ứng với trò chơi sinh tồn, thu hoạch trong trò chơi sinh tồn cũng nhiều hơn so với người các quốc gia khác. Có loại ưu thế này còn có người Bạch Tượng Quốc, bọn họ có thể sinh tồn tiếp trong các loại môi trường ác liệt. Nhìn bóng lưng Vương Vũ đi xa. Thanh niên tàn nhang nói: "Đội trưởng, hắn thật sự là Vương Vũ? Vì sao chúng ta không giết hắn?" Người râu quai nón nói: "Chúng ta đương nhiên có năng lực giết hắn, nhưng chúng ta cũng sẽ phải trả giá đắt, chúng ta vẫn là nên giữ lại tinh lực để thăm dò Hoang đảo này đi, giết hắn đối với chúng ta cũng không có lợi ích gì." Thanh niên tàn nhang: "Thế nhưng hắn quá kiêu ngạo." Râu quai nón: "Loại thiên tài này, giết hắn trong trò chơi không có bất cứ ý nghĩa gì, phải tìm cách giết hắn ở trong hiện thực mới được." Thanh niên tàn nhang: "Chúng ta có thể giết hắn ở Lam Quốc à?" Râu quai nón: "Ngươi không cần lo lắng, chúng ta có tổ chức chuyên môn tiêu diệt những thiên tài này, giết chết bọn họ ở hiện thực quá dễ dàng." "Chúng ta đi nhanh thôi, Vương Vũ đến từ hướng kia trước, hắn tìm được nguồn nước lớn, chúng ta đi theo hướng đó xem thử." ... Vương Vũ rời khỏi 'Ngân Hà Tiểu Đội' rồi tiếp tục đi đường. Vào giữa trưa mặt trời gay gắt, Vương Vũ tìm một chỗ thoáng mát nghỉ ngơi. Cứ như vậy, khi mặt trời lên cao Vương Vũ nghỉ ngơi, ban đêm cùng khi mặt trời nhỏ thì đi đường. Hai ngày sau, Vương Vũ trở về Sơn Pha tương đối quen thuộc. Trên Sơn Pha xuất hiện một kiến trúc lớn mấy trăm mét. "Cuối cùng cũng tới." Nếu Vương Vũ không có tinh thần lực đủ cường đại, trí nhớ siêu quần, thì không thể nào tìm được đường trở về chỉ với một hướng đi đại khái. Vương Vũ cưỡi Hoang Thử Vương hướng trên Sơn Pha chạy tới. Đến kiến trúc lớn phía dưới. Lưu Hân Nguyệt cùng Dư Mẫn đã sớm chờ đợi ở đây từ lâu. Hai nàng nhìn thấy Vương Vũ vui mừng không kể xiết. Vương Vũ nhảy xuống khỏi Hoang Thử Vương. Lưu Hân Nguyệt lập tức đón lấy: "Vương Vũ, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, lần này ngươi đi đúng nửa tháng rồi." "Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ rơi hai chúng ta." Dư Mẫn: "Vương Vũ, cuối cùng ngươi cũng về, không có ngươi, chúng ta cảm thấy không có chủ tâm cốt, làm gì cũng không thấy an toàn, ban đêm ngủ cũng không ngon." Hai nàng nói, một người một bên kéo Vương Vũ, giống như sợ hắn chạy mất vậy. Vương Vũ: "Được rồi, được rồi, đừng làm quá lố, ngày nào chúng ta chẳng mở video liên lạc." Lưu Hân Nguyệt lắc lắc Vương Vũ: "Không giống mà." Dư Mẫn: "Đi, chúng ta dẫn ngươi đi xem tòa thành mà chúng ta đã xây dựng." Vương Vũ: "Được." Hai nàng dẫn theo Vương Vũ theo cầu thang leo lên nền móng tòa thành cao mười mét. Để xây tòa thành cao hơn một chút, toàn bộ bên dưới pháo đài dùng những tảng đá lớn mười mấy mét đánh thành một cái nền tảng kiên cố. Đương nhiên có tảng đá mười mét lộ ra bên ngoài thành một đài đá lớn cao mười mét. Leo lên đài đá, phía trên vô cùng bằng phẳng, là dùng bùn đất lấp đầy, nhưng về sau lại dùng 'Thôn Sa Thổ Thạch Khí' sản xuất tảng đá lớn xếp thành đại địa gạch. Sau đó ở phía trên nền tảng lớn xây một tòa thạch bảo làm bằng đá. Vật liệu đá của thạch bảo đều là 'Thôn Sa Thổ Thạch Khí' thiết kế xong mà sinh thành. Toàn bộ thạch bảo chính là từng khối nham thạch lớn chất chồng. Bên trên tòa thành có ba tòa tháp thành, đó là phòng của ba người, bên dưới pháo đài tự nhiên có phòng khách, phòng ăn, phòng bếp các loại khu vực sinh hoạt. Phía ngoài thành còn có một bể bơi lớn. Xem ra hai nàng vẫn nhớ mãi không quên cái bể bơi. "Không tệ." Việc xây dựng tòa thành ngược lại không mất bao nhiêu thời gian, chỉ cần dùng 'Thôn Sa Thổ Thạch Khí' nhổ tảng đá lên mà chồng lên là được. Mấy ngày nay, hai nàng phần lớn thời gian vẫn dùng vào việc đánh nền móng phía trên thạch bảo này. Cuối cùng hai nàng mang Vương Vũ xem một nơi bí mật. Ở phía dưới đại cơ địa sâu mười mấy mét, nơi này trước kia là nơi có nguồn nước, hai nàng đã xây dựng một nơi trú ẩn. Tòa thành chân chính là đại cơ địa. Vương Vũ đi một vòng, vẫn khá hài lòng. Ít nhất bây giờ bọn họ cũng có một nơi ngủ. Bên ngoài thành, chất đống những quả hạch, tre gai và củi đốt mà Vương Vũ mang về từ Đại Hạp cốc. Sau đó phải mua thêm một chút đồ dùng trong nhà bằng tre cho tòa thành. Giường và chỗ ngồi là không thể thiếu. Có giường liền không cần phải ngủ dưới đất. Vương Vũ trở lại nơi ẩn náu cũng không nghỉ ngơi, lại tiếp tục bận rộn. Hắn có 315 cây tre gai, làm đồ dùng trong nhà là dư sức. Ngoài việc làm đồ dùng trong nhà, khi nhìn thấy những cây tre gai vừa to vừa cao, trong lòng Vương Vũ trào lên một ý nghĩ. Đó là dùng loại tre này hoàn toàn có thể làm một chiếc thuyền ra khơi. Ở trên đảo, đương nhiên Vương Vũ muốn làm một chiếc thuyền. Làm một chiếc thuyền lớn bằng tre dài 25 mét, trên biển hẳn là có thể đi được. Đương nhiên những chuyện này không vội, từ từ sẽ làm. Khi Vương Vũ dùng ô thiết trường đao bổ tre gai làm đồ dùng trong nhà thì có người gửi video tới. Vương Vũ ấn mở xem thì là Sở Phong. “Tên Sở Phong này lại gửi video tới.” Vương Vũ suy nghĩ một chút vẫn là tiếp nhận cuộc gọi. Lần trước ở trên đảo Thiên Đường, Vương Vũ đã gặp qua Sở Phong. Vương Vũ ở trên đảo Thiên Đường, Sở Phong đương nhiên cũng biết Vương Vũ có dáng vẻ gì. 【Vương Vũ: Ngươi có chuyện gì?】【Sở Phong: Ngươi đang ở trong Đại Hạp cốc đã làm gì mà chọc mấy con Cự Viên đó vậy? Bọn chúng từng con giống như là bị kích thích vậy.】【Vương Vũ: Lời này của ngươi có chút khó hiểu, ta không biết ngươi đang nói gì.】【Sở Phong: Ngươi có động vào 'kì dị quả thực' của bọn nó không? Không đúng, Đại Hạp cốc nhiều Cự Viên như vậy, ngươi chắc không tiếp cận được 'kì dị quả thực' mới phải.】【Vương Vũ: Nếu ngươi không có chuyện gì ta đang bận sẽ không nói chuyện phiếm.】【Sở Phong: Ngươi đang bận bịu cái gì? Ta tìm ngươi là muốn hỏi ngươi làm thế nào xuống được Đại Hạp cốc? Những con Cự Viên đó như nổi điên, chỉ cần đến gần bên dưới Đại Hạp cốc thì liền dùng tảng đá ném, căn bản không xuống được Đại Hạp cốc. Nếu ngươi có thể giúp chúng ta xuống được Đại Hạp cốc, ta sẽ trả cho ngươi thù lao, chúng ta còn có thể liên thủ cùng nhau thu được 'kì dị quả thực'.】【Vương Vũ: Chắc không được rồi, ta bây giờ không có ở Đại Hạp cốc.】【Sở Phong: Ngươi không ở Đại Hạp cốc? Ngươi đã đi đâu rồi? Ngươi lấy được 'kì dị quả thực' rồi sao?】
Bạn cần đăng nhập để bình luận