Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 283: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 Thượng Quan Hồng

Chương 283: 【Đảo Hoang Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện】 Thượng Quan Hồng
Vương Vũ có 1170 trái ‘kì dị quả thực’ có thể tăng thêm 117 lực lượng. Phải biết trước đó lực lượng của hắn chỉ có 4.4, nếu tăng thêm 117 lực lượng, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ cường đại đến mức nào. Bất quá, điều khổ não là, ‘kì dị quả thực’ quá nhiều. Hắn một hơi chỉ có thể ăn mười trái. Chỉ có thể từ từ gia tăng lực lượng. Trước kia Hoang Thử Vương ăn một lần mấy trăm trái ‘Bỉ Thu Quả’ còn được, hắn tưởng rằng mình cũng có thể làm được. Xem ra là không được rồi. Dù sao Hoang Thử Vương là Dị Thú, rất nhiều t·h·i·ê·n phú hắn không thể so được. Vương Vũ cất từng trái ‘kì dị quả thực’ vào trong vỏ ốc biển. Hắn còn 1160 trái, từ từ ăn mỗi ngày, lực lượng sẽ tăng lên nhanh thôi. Vương Vũ sẽ không cho Hoang Thử Vương ăn những trái ‘kì dị quả thực’ này. Vương Vũ cảm thấy tự mình mạnh mẽ mới là căn bản.
Thu lại ‘kì dị quả thực’ xong, Vương Vũ quay về nơi ẩn nấp tạm thời bên bờ biển. Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn đang mong ngóng Vương Vũ trở về. Thấy Vương Vũ trở về. Lưu Hân Nguyệt hỏi: “Vương Vũ, cái đảo hoang này thế nào?” Vương Vũ đáp: “Một hòn đảo hoang rất bình thường, không có gì đặc biệt.” “Chúng ta có thể ở chỗ này chờ trò chơi thí luyện kết thúc.” Dư Mẫn nói: “Sau khi vượt qua trò chơi thí luyện này, chúng ta sẽ có một hòn đảo riêng.” Lưu Hân Nguyệt tiếp lời: “Ta nhất định phải xây một tòa thành thật xinh đẹp.” Dư Mẫn nhìn Vương Vũ nói: “Chúng ta là một đội cùng vượt qua trò chơi thí luyện, khẳng định chỉ có một hòn đảo làm phần thưởng thôi.” “Vương Vũ, ngươi sẽ không đuổi chúng ta ra khỏi đảo chứ?” Lưu Hân Nguyệt nghe vậy cũng nhìn Vương Vũ. Vượt qua trò chơi thí luyện đã ở trước mắt, bọn họ không thể không đối diện với vấn đề này. Dư Mẫn hôm nay liền làm rõ chuyện này. Như vậy, các nàng cũng có sự chuẩn bị trong lòng.
Vương Vũ nói: “Hòn đảo thuộc về ta, cũng chính là quyền sở hữu thuộc về ta, các ngươi có quyền sử dụng.” “Đến lúc đó tùy vào độ lớn hòn đảo, ta sẽ định cho các ngươi một chỗ, các ngươi có thể vô thời hạn sử dụng.” Hai nàng nghe vậy vui vẻ reo lên: “Tuyệt vời!” Các nàng thật sự rất vui. Dù sao có thể vượt qua trò chơi thí luyện này đều nhờ công lao của Vương Vũ. Các nàng vốn không nghĩ đến chuyện muốn Vương Vũ cùng chia sẻ hoặc là chia đều hòn đảo. Làm như vậy quá không biết điều. Bây giờ nghe Vương Vũ hứa sẽ cho các nàng một chỗ có thể dùng vô thời hạn. Các nàng đương nhiên vui mừng. Đồng thời cũng nhẹ nhõm thở phào, vô cùng nhẹ nhõm. Ba tháng này ăn khổ coi như không uổng phí.
Sau đó, Tứ Đầu Hoang Thử Vương bắt đầu xây nơi ẩn nấp. "Thôn Sa Thổ Thạch Khí" lại được Vương Vũ lấy ra, mặc dù chỉ ở lại đây hơn hai mươi ngày nhưng cũng phải làm cho tốt một chút. Đến đêm, Vương Vũ lại ăn mười trái 'kì dị quả thực' tăng thêm 1 lực lượng. 【Lực lượng: 6.4】
Ngày thứ hai, Vương Vũ ăn ‘kì dị quả thực’ nâng lực lượng lên 10. 【Lực lượng: 10】
Vương Vũ mở 【bảng cá nhân】. 【tên: Vương Vũ】 【tuổi: 23】 【lực lượng: 10】 【nhanh nhẹn: 4.3】 【tinh thần lực: 12.7】 【player level: Thanh đồng】 【Siêu Phàm đẳng cấp: D】 【Siêu Phàm dị năng: Ảnh tử Phân Thân】 … Lực lượng và tinh thần lực của hắn đều đột phá tới 10, nhưng Siêu Phàm đẳng cấp vẫn là D. Hắn muốn thuộc tính đột phá đến 20 thì Siêu Phàm đẳng cấp mới có thể nâng cao lên D+. Lực lượng đột phá 10, các thuộc tính khác không tăng lên. Vương Vũ có nước và thức ăn, sống ở hòn đảo hoang này hai mươi mấy ngày không thành vấn đề.
Vào ngày thứ ba Vương Vũ tới hòn đảo. Bọn hắn thấy một chiếc thuyền đi đến trên mặt biển. Là Tô Thanh Tuyết và những người khác đến. Khi thuyền cập bờ, Tô Thanh Tuyết dẫn đầu xuống thuyền, sau đó người của ‘Thanh Hồng Hội’ đi theo sau. Vương Vũ và hai cô gái đứng ở bên bờ chờ bọn họ xuống thuyền. Tô Thanh Tuyết thấy Vương Vũ liền tiến lên nói: “Lần này nhờ có ngươi, nếu không chúng ta ở trên biển không biết phải trôi dạt bao lâu nữa.” Vương Vũ nói: “Không sao.” “Đừng quên lời hứa của ngươi là được.” Tô Thanh Tuyết đáp: “Sẽ không, ta đã nói được là sẽ làm được.” Lúc này, cô gái tóc ngắn bước lên, đầu tiên là quan sát Vương Vũ một chút, sau đó giơ tay nói: “Ta là Thượng Quan Hồng, lần trước gặp mặt là do ta không phải.” “Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, sẽ không để bụng chuyện của ta chứ?” Vương Vũ nói: “Lần trước?” Lần trước người phụ nữ này muốn khiêu chiến hắn, Vương Vũ cũng không để ý. Cô gái tóc ngắn nói: “Tốt thôi, ngươi không nhớ rõ là tốt rồi.” “Ta còn sợ ngươi để bụng, tìm ta gây phiền phức.” “Ngươi cái người đại lão này thật là đáng sợ.” Người phụ nữ này có gì liền nói đó. Thượng Quan Hồng: “Có muốn bắt tay giảng hòa không?” Tay của cô đã giơ lên được một lúc rồi. Vương Vũ đưa tay ra. Cô ta một cái chộp lấy tay Vương Vũ, nói: “Đại lão, muốn so tài xem ai có khí lực lớn hơn không?” “Sử dụng đạo cụ siêu phàm thì ta đánh không lại ngươi, nên muốn so tài khí lực với ngươi thôi.” “Mà này, nói trước nha, khí lực của ta lớn lắm đó.” Vương Vũ: “Ta không muốn so.” Nói rồi Vương Vũ muốn rụt tay về. Nhưng Thượng Quan Hồng đã nắm chặt tay Vương Vũ không chịu thả.
Tô Thanh Tuyết thấy thế liền lên tiếng: “Đỏ Đỏ, đừng có làm loạn nữa.” Thượng Quan Hồng cãi: “Ta có làm loạn gì đâu chứ?” “Mọi người còn trẻ, luận bàn một chút thì có gì.” “Ngươi nói đúng không, đại lão?” Tay Thượng Quan Hồng giống như kìm sắt bắt chặt lấy Vương Vũ. Không hề buông ra. Sau đó người phụ nữ này còn nói: “Nếu như lực của ngươi lớn hơn ta, ta có thể làm bạn gái của ngươi.” “Sao nào? Có muốn so không?” Người phụ nữ này vô cùng tự tin vào bản thân mình, dù là khuôn mặt hay vóc dáng đều thuộc hàng chín mươi mấy phần. Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn đứng phía sau lưng Vương Vũ nghe thấy vậy liền thầm chửi, người phụ nữ này đúng là quá trơ trẽn đi. Nhưng mà khi nhìn vóc dáng và khuôn mặt của cô ta, quả thật trời quá bất công, tại sao lại có một người phụ nữ hoàn mỹ đến như vậy. Chỉ có điều giọng nói hơi lớn tiếng mà thôi. Hai cô nhìn Vương Vũ, Tô Thanh Tuyết và những người ‘Thanh Hồng Hội’ cũng đều nhìn Vương Vũ. Bọn họ muốn xem Vương Vũ t·r·ả lời thế nào. Dù sao thì có là nam nhân cũng không nỡ từ chối đúng không? Nhưng, ngay lúc Vương Vũ vừa dùng lực, mặt của người phụ nữ liền đỏ bừng, lập tức buông tay ra. Cùng lúc đó, Vương Vũ nói: “Tạm thời ta không có hứng thú.” Tạm thời? Tất cả mọi người nhìn về phía Vương Vũ. Cái gì ý chứ, tức là sẽ có hứng thú?
Tay người phụ nữ bị đau, đành phải buông tay ra, sau đó kinh ngạc nói: “Không thể nào, chẳng lẽ lực lượng của ngươi đạt đến mười mấy rồi?” Sau đó cô vỗ trán một cái rồi nói: “Ngươi xem trí nhớ của ta này, ngươi đã có một hai trăm trái kì dị quả thực, sức mạnh lớn là chuyện bình thường thôi.” Xem ra trời vẫn còn rất công bằng, khuôn mặt vóc dáng đều ban cho người phụ nữ này, giống như đầu óc thì không cho nhiều lắm. Rồi người phụ nữ nhìn Vương Vũ nói: “Ngươi vừa mới nói tạm thời không có hứng thú là có ý gì?” Vương Vũ đáp: “Không có ý gì khác, chỉ là tạm thời không có hứng thú.” Người phụ nữ tiếp tục hỏi: “Vậy tức là sau này sẽ cảm thấy có hứng thú à?” Vương Vũ không trả lời, hắn nhìn Tô Thanh Tuyết nói: “Mọi người cứ ở một phía khác của hòn đảo đi.” Tô Thanh Tuyết đáp: “Được.” Khoảng cách đôi bên xa ra một chút thì tốt, nếu không sẽ tạo ra mấy rắc rối không cần thiết. Người phụ nữ: “Này này, ngươi còn chưa trả lời ta mà.” Cô ta bị Tô Thanh Tuyết lôi đi.
Vương Vũ nghiêm mặt nói: “Khi nào ta có thể chân dẫm tinh thần quyền nát núi sông, thì có lẽ sẽ tìm bạn gái.” Người phụ nữ: “Hả~” “Đến khi đó ngươi tìm bạn gái thì còn làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận