Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 215: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 tiến vào thí luyện

Chương 215: 【 Đảo Hoang Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 tiến vào thí luyện
Vương Vũ mở choàng mắt.
"Là ban ngày sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời chói chang trên cao, thật là một ông mặt trời độc ác.
Vừa rồi ở Thiên Đường đảo vẫn còn là đêm khuya, vậy mà sau khi tiến vào thí luyện liền thành ban ngày.
Xem ra việc tiến vào thí luyện không cùng chung một thời không với Thiên Đường đảo.
Đây chính là Đảo Hoang?
“Ầm ~”
“Ào ~”
“Ầm ~”
“Ào ~”
Phía trước là biển cả mênh mông vô bờ, sóng biển dữ dội đập vào những tảng đá ngầm ven bờ.
Bọt nước tung trắng xóa.
Kinh đào hải lãng.
Đầu sóng ít nhất phải cao hai, ba mét.
“Ầm ~”
“Ào ~”
“Ầm ~”
“Ào ~”
"Ha ha ha, chúng ta đã tiến vào thực tập."
"Thật thần kỳ, mới vừa rồi còn là buổi tối vậy mà đột nhiên biến thành ban ngày."
"A, điện thoại di động của ta, điện thoại di động của ta không mang vào được, ta còn làm sao chụp ảnh."
"Ta đã chuẩn bị kem chống nắng mà cũng không mang vào được, xong rồi, trời nắng lớn như vậy, ta sẽ bị nắng làm đen mất."
"Ta chuẩn bị áo tắm cũng không mang vào được, rõ ràng cầm đồ vật trong tay, làm sao đột nhiên lại không thấy đâu."
......
Vương Vũ xoa trán, nếu được lựa chọn, hắn nhất định sẽ không tìm hai người phụ nữ lập đội.
Lưu Hân Nguyệt cùng Dư Mẫn hai người sau khi tiến vào thí luyện liền nhao nhao líu ríu.
Hai vị đại tỷ hoàn toàn mất hết giác ngộ cần phải có khi tham gia trò chơi sinh tồn.
Vương Vũ nhíu mày nhìn hai người phụ nữ.
Lưu Hân Nguyệt mặc một chiếc quần jean ngắn cũn, phía trên là chiếc áo thun đen rộng thùng thình.
Dư Mẫn đội một cái kính râm lớn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dáng dài màu trắng tinh, áo sơ mi chỉ dài tới trên đùi, bên trong chắc chắn là không mặc bao nhiêu.
Lưu Hân Nguyệt không ngừng dùng tay quạt mặt, nói với Vương Vũ: "Vương Vũ, nóng quá, chúng ta mau tìm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi đi."
Vương Vũ ngữ khí không vui nói: "Ta đã gửi tin nhắn nhắc nhở các ngươi mặc thêm đồ, sao các ngươi không nghe?"
Dư Mẫn nghe xong liền không vui: "Ngươi xem ta mặc áo dài như vậy rồi, còn không đủ à?"
Vương Vũ: "Ngươi ít nhất phải mặc kín vào chứ, cuộc thực tập này chắc chắn rất khó, mặc nhiều đồ một chút, các ngươi mới có thể chịu đựng được ba tháng."
Dư Mẫn: "Nóng như vậy, ngươi bảo ta mặc thêm làm sao được?"
"Quần dài nhất của ta chỉ có bấy nhiêu." Nói rồi nàng vén áo sơ mi dài lên.
Cho Vương Vũ liếc nhìn rồi lại buông xuống.
Lúc này, Lưu Hân Nguyệt nói: "Vương Vũ, ngươi cũng không thể trách bọn ta được, hai cô gái tụi ta đến bờ biển nghỉ mát, sao lại mang quần áo dài làm gì."
"Không phải tụi ta không mặc, là thật sự không có."
"Ngươi không thấy nóng sao?" Lưu Hân Nguyệt vừa nói vừa cười chỉ vào Vương Vũ hỏi.
Vương Vũ mặc hai chiếc áo ngủ của khách sạn, mà bên trong còn có cả quần áo của mình.
Hắn đã tham gia qua thí luyện hoang dã cùng Tuyết Chu chi địa, phát hiện sau khi đăng nhập vào trò chơi thí luyện, quần áo đang mặc trước khi vào là có thể mang vào thực tập được.
Cho nên hắn mới nhắc hai người phụ nữ mặc thêm chút.
Bản thân hắn cũng không thiếu đồ mặc, dù sao còn phải ở đảo hoang sinh sống ba tháng.
Quả nhiên, quần áo hắn đang mặc đều có thể mang vào thực tập.
Đây chính là tầm quan trọng của kinh nghiệm.
Mà hai người phụ nữ thì mặc mát mẻ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thật làm người đau đầu.
Nóng quá.
Vương Vũ cởi áo ngủ trên người ra, áo ngủ này chất lượng đương nhiên vô cùng tốt, ở cái đảo hoang này đây là đồ vật tư khó kiếm.
Sau đó, Vương Vũ nói với hai cô gái: "Đã chúng ta lập đội, để có thể hoàn thành cuộc luyện tập lần này, chúng ta hãy nói rõ quy tắc trước, trong cái đoàn đội này, sau này các ngươi đều phải nghe theo ta, ta bảo các ngươi làm gì thì phải làm theo."
Mang theo hai cái vướng víu, Vương Vũ nhất định phải xác định vị thế lãnh đạo, nếu không thì ba tháng tới vô cùng đáng sợ và gian nan quá.
Dư Mẫn nghe xong liền khoanh hai tay trước ngực, nói: "Tụi này đều nghe theo ngươi?"
"Bảo tụi ta làm gì thì phải làm theo?"
"Ta và Nguyệt Nguyệt tuy là bạn tốt, nhưng mà cũng không chấp nhận việc phải cùng một chỗ với ngươi…"
Lưu Hân Nguyệt cũng vội vàng lắc đầu: "Ta cũng không thể chấp nhận được."
"Ha ha ha ~" nói xong hai cô nàng đều ha ha ha cười phá lên.
Hiển nhiên là các nàng rất hài lòng với sắc thái câu chữ của mình.
Vương Vũ sắc mặt khó coi.
Mang theo hai người phụ nữ này, phỏng chừng không thành việc mà chỉ có thêm việc thôi.
Từ khi tiến vào thí luyện đến giờ, trong lòng hắn đã có một ý nghĩ, đó là khi vào thí luyện rồi, hai cái công cụ nhân vô dụng này, có thể xử lý hai người này một đao mỗi người để đưa ra khỏi trò chơi.
Nhưng Vương Vũ cũng có chỗ cố kỵ.
Trò chơi thí luyện nói rõ muốn các thế lực tham gia thực tập này, nếu đưa hai cô nàng này ra khỏi thì sau này ít người sẽ phiền toái.
Dù sao hố của trò chơi sinh tồn là ở khắp mọi nơi.
Không thể không phòng.
Trước mắt chỉ có thể nhẫn.
Lưu Hân Nguyệt thấy sắc mặt Vương Vũ không đúng, liền kéo tay Dư Mẫn rồi nói: "Được rồi, Vương Vũ, sau này chúng ta sẽ nghe theo ngươi hết, ngươi chính là đội trưởng của bọn ta."
Dư Mẫn: "Được thôi, ngươi chỉ cần không quá phận là cho ngươi làm đội trưởng."
"Nhưng mà tiền thưởng sau khi thông quan thực tập, chúng ta nhất định phải chia đều."
Dư Mẫn lòng dạ khẳng định nhiều hơn Lưu Hân Nguyệt một chút, nhìn từ việc lúc bán điện thoại di động là đã biết rồi.
Mọi người vào thí luyện không phải là khách du lịch, mà đều muốn lấy được phần thưởng của thí luyện.
Bất kể là 'kỳ dị quả thực' hay là một hòn đảo, không ai không muốn có được, hai cô gái cũng là người, cũng đều có suy nghĩ.
Dư Mẫn nói thẳng vào vấn đề cốt lõi.
Vương Vũ: "Còn lâu mới tới lúc cầm được phần thưởng, đến lúc đó rồi nói."
Dư Mẫn: "Đến lúc đó? Ngươi không muốn độc chiếm chứ?"
Lưu Hân Nguyệt: "Thôi đi, tụi mình mấy người đừng như kiểu góp vốn mua vé số, còn chưa trúng đã tranh nhau tiền thưởng rồi."
"Ba người chúng ta phải biết lượng sức mình, với ba người mà muốn lấy được phần thưởng, hắc hắc, dù sao thì cũng là được tham gia thí luyện miễn phí, tớ chỉ có thể nói là trọng tại tham dự."
Lưu Hân Nguyệt ngược lại xua tan suy nghĩ ấy, đây cũng là tâm lý của hai người phụ nữ.
Mang tâm thái cứ thử một chút đã.
Dư Mẫn: "Được rồi, nóng quá đi, chúng ta mau tìm chỗ bóng râm nghỉ ngơi đi."
Ba người cùng nhìn về một hướng.
Bờ biển kinh đào hải lãng,
Núi cao xa xa tất cả đều là đá ngầm, có thể thấy trên đảo không có lấy một cái cây.
Vương Vũ: "Cuộc thực tập này gọi là Đảo Hoang cực hạn cầu sinh."
"Xem ra chúng ta đang ở trên một hòn đảo hoang không có gì cả, đúng là phải cực hạn cầu sinh rồi."
Lưu Hân Nguyệt: "Vậy tụi mình ăn cái gì?"
Dư Mẫn: "Nếu không có nước và đồ ăn, tụi mình sống kiểu gì trong ba tháng đây?"
Vương Vũ: "Ta phải tìm một nơi để dựng chỗ ẩn náu trước, sau đó lại tìm nguồn nước và đồ ăn sau."
Lưu Hân Nguyệt: "Đi thôi, nóng quá, tớ muốn uống nước."
Dư Mẫn: "Tớ thấy nản với trò chơi rồi, kiểu này hoàn toàn không thể nào sống sót được."
Lưu Hân Nguyệt: "Cẩn thận một chút, chỗ nào cũng là đá ngầm cả, đừng để chân bị vấp phải."
Dư Mẫn: "Nghe nói trên đảo đều có rắn biển, ở đây toàn đá ngầm, nếu mà rắn biển ẩn nấp bên trong cắn một cái là xong phim."
Lưu Hân Nguyệt: "Nếu mà có rắn biển thì chúng ta có đồ ăn."
Dư Mẫn: "Cậu còn dám ăn rắn à?"
Lưu Hân Nguyệt: "A Mẫn, tụi mình đang đi cầu sinh, cậu nghiêm túc một chút có được không, có đồ ăn là đã không tệ rồi."
Dư Mẫn: "Thôi được rồi, nhưng mà, tớ thấy cái bờ biển này, hình như là không thấy có những vỏ sò hay con cua hay thấy ở những bờ biển bình thường, chắc là biển chết rồi, cái gì cũng không có đi?"
Lưu Hân Nguyệt: "Vậy chẳng lẽ là tụi mình muốn ăn rắn mà cũng không có."
"Xong rồi, sóng biển lớn như vậy, làm sao có cách nào xuống biển bắt cá đây."
Hai người phụ nữ người một câu ta một câu, thận trọng từng bước một chật vật đi trên đá ngầm, các nàng nhìn lại, thấy Vương Vũ vẫn còn đứng ở chỗ cũ không động đậy.
"Vương Vũ, sao ngươi còn chưa đi?"
"Nắng quá, đi nhanh một chút đi."
Vương Vũ vung tay lên, hai con Hoang Thử Vương cao hơn hai mét được triệu hồi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận