Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 245: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 rời bến, năm tháng tĩnh hảo

Chương 245: 【Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện】 rời bến, năm tháng tĩnh hảo Thuyền đã đóng xong, đương nhiên phải ra biển đi thử một phen.
Vương Vũ nhìn Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn, nói: "Hai người muốn lên thuyền không? Ta định ra biển dạo chơi."
Để ngắm nhìn sóng cả biển khơi mênh mông.
Lưu Hân Nguyệt nghe vậy, nhẹ gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng nàng lấy hết dũng khí nói: "Ta đi."
Vương Vũ: "Không cần miễn cưỡng, ta biết ngươi sợ ở ngay trên bờ."
Lưu Hân Nguyệt: "Ta không sợ, tạo cái thuyền này ta cũng tốn không ít sức, ta cũng muốn ngồi lên thuyền đi trên biển xem thử cảm giác thế nào."
Vương Vũ nhìn về phía Dư Mẫn: "Ngươi có đi không?"
Dư Mẫn: "Nguyệt Nguyệt đi, đương nhiên ta cũng đi, ra khơi ta ngược lại không sợ, nhưng mà, Vương Vũ, sóng biển lớn như vậy, thuyền của chúng ta có ra khơi được không?"
Vương Vũ: "Đương nhiên có thể ra khơi, bây giờ là thời đại Siêu Phàm rồi."
"Chúng ta muốn ra biển, mau lên thuyền đi."
"Được." Hai nàng dìu nhau nhảy lên Trúc Thuyền.
Trúc Thuyền bị sóng biển đánh vào không ngừng lay động, hai nàng sau khi lên thuyền lập tức ngồi xổm xuống.
Thuyền vẫn rất lớn, có đến hai mươi mấy mét.
Thân thuyền được tạo thành từ những cây trúc to bằng bắp đùi, nhìn thấy thuyền lớn đang chòng chành, hai nàng liền ngồi xuống bám chặt vào cây trúc, lập tức cảm thấy an toàn hơn không ít.
Thấy hai người đã lên thuyền.
Vương Vũ liền bảo Tứ Đầu Hoang Thử Vương đẩy thuyền lớn ra xa bờ biển, sau đó Tứ Đầu Hoang Thử Vương nhảy xuống biển, chân trước đẩy thuyền, chân sau quẫy đạp trong nước.
Chuột vốn biết bơi, Hoang Thử cũng có tài bơi lội thiên phú.
Đương nhiên bây giờ không cần Hoang Thử Vương bơi lội, chỉ cần chúng dùng sức đẩy thuyền từ phía sau, Hoang Thử Vương ghé trên thuyền cũng có thể mượn lực nâng của thuyền để nổi, như vậy Tứ Đầu Hoang Thử Vương sẽ tiết kiệm sức rất nhiều.
Hoang Thử Vương cấp C+ siêu phàm cao lớn vô cùng cường tráng, sức mạnh đạt 26.7.
Với sức lực này, Tứ Đầu Hoang Thử Vương hợp sức đẩy Trúc Thuyền tiến lên trong sóng biển hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần thuyền bắt đầu chuyển động, tiếp đó sẽ đỡ tốn sức hơn rất nhiều.
Tác dụng lớn nhất của Tứ Đầu Hoang Thử Vương ngoài việc đẩy thuyền còn có thể kiểm soát phương hướng đi tới.
Ở đại dương bao la muốn kiểm soát hướng đi của thuyền không dễ.
Trúc Thuyền tiến lên trong biển.
Vương Vũ đứng trên thuyền nhìn biển cả mênh mông vô bờ.
Biển gầm thét dậy sóng, sóng lớn cuồn cuộn trào dâng.
Hắn quá nhỏ bé.
Chiếc thuyền dài 25m rộng 20m này cũng quá nhỏ bé.
Trên biển gió lớn sóng cả dữ dội.
Vương Vũ cảm thấy thuyền của mình mà nhỏ thêm chút nữa chắc sẽ bị lật nhào.
Bất quá Trúc Thuyền có ba tầng, được xây bằng hơn 200 cây trúc lớn, trọng lượng thân tàu cũng ổn.
Trong sóng gió, chỉ cần thân tàu không bị tan rã thì con thuyền vẫn có thể đi lại bình thường.
Sau khi đi một lúc trên biển, Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn cũng thích ứng được với sóng gió biển, liền vào trong khoang thuyền hình tam giác.
Ngồi trong khoang hình tam giác vừa thoáng mát lại có thể che nắng, còn có thể tăng cảm giác an toàn.
Ở trên biển mà đi thuyền du lịch thì còn có thể thấy hài lòng, nếu như ngồi chiếc Trúc Thuyền này trên mặt sông mặt hồ thì cũng có phần nên thơ.
Nhưng giờ không phải vậy, ngồi Trúc Thuyền giữa sóng gió biển cả thật không tốt chút nào.
Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, không có chút cảm giác an toàn.
Sau hơn mười phút.
Vương Vũ kiểm tra tính năng của Trúc Thuyền, liền bảo Tứ Đầu Hoang Thử Vương đổi hướng, đẩy vào phía bờ biển.
Chuyến ra khơi này đã chứng minh Trúc Thuyền có thể đi được trên biển.
Chỉ là Tứ Đầu Hoang Thử Vương chắc chắn không thể trụ được bao lâu trong biển, cuối cùng vẫn cần dùng đến buồm trúc mới đi xa được.
Hơn nữa còn không được gặp sóng to gió lớn mới được, gặp phải đại phong ba trên biển thì ngồi con thuyền này chắc chắn toi đời.
Sau khi Trúc Thuyền cập bờ, ba người Vương Vũ xuống thuyền, Tứ Đầu Hoang Thử Vương bắt đầu kéo Trúc Thuyền.
Trước tiên kéo đầu Trúc Thuyền lên bờ, sau đó vẫn dùng tấm lót trúc trượt phía dưới để kéo toàn bộ Trúc Thuyền lên bờ.
Hoàn thành mọi việc.
Vì chiếc Trúc Thuyền này, bọn họ đã tiêu tốn gần mấy ngày rồi.
Bây giờ việc Trúc Thuyền coi như xong một đoạn.
Thôi cứ như vậy đi.
Muốn ngồi Trúc Thuyền hóng gió trên biển xem ra không phải là một ý hay, một vòng dạo chơi cũng không dễ chịu chút nào, muốn ngắm biển, vẫn là nên ra thử luyện trong trò chơi, ngồi du thuyền trên Thiên Đường đảo thì hơn.
Việc Vương Vũ dựng Trúc Thuyền này là để tạo đường lui cho mình, ở trên hoang đảo này, nếu gặp nguy hiểm, hắn sẽ có thêm một lựa chọn để chạy trốn.
Chỉ mong sau này không phải dùng đến chiếc thuyền này.
Nó chỉ trở thành một vật tiêu khiển của hắn mà thôi.
Từ tình hình thử thuyền hôm nay có thể thấy, dùng Trúc Thuyền để chạy trốn không phải là một lựa chọn tốt, ở giữa đại dương bao la, một chiếc thuyền đơn độc, nghĩ thôi cũng biết trốn chạy khó khăn thế nào.
Vương Vũ nói với hai nàng: "Đi thôi, thuyền này cứ để ở đây, chúng ta về thành bảo thôi."
"Được." Hai nàng leo lên lưng Hoang Thử Vương.
Bây giờ các nàng đã rất quen thuộc với Hoang Thử Vương, không còn thấy sợ nữa.
Vương Vũ thu hồi hai đầu Hoang Thử Vương, sau đó cưỡi lên Hoang Thử Vương Đại Vương, hướng về tòa thành.
Trời sắp tối rồi, sóng gió trên biển mỗi lúc một lớn.
Ba người rời đi, chỉ để lại một chiếc Đại Trúc thuyền ở bờ biển.
Trở lại thành bảo.
Tiếp đó, Vương Vũ mở ra chế độ nghỉ dưỡng.
Bây giờ hắn cũng không có việc gì để làm.
Ở hoang đảo có đồ ăn thức uống, lại có một pháo đài lớn, cùng hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh bầu bạn.
Không nghỉ dưỡng thì còn là gì?
Ở trên hoang đảo gần một tháng, sự tăm tối do cuộc sống nửa năm trong "Cực Dạ Hoang Dã Cầu Sinh" đã sớm không còn.
Hắn hiện tại thả lỏng tâm trí, yên lặng sinh sống một thời gian trong thành bảo này.
Ở trên vùng đất cao hơn mười mét của tòa thành.
Vương Vũ nằm trên ghế làm bằng trúc, Lưu Hân Nguyệt và Dư Mẫn hai nàng đang vui vẻ chơi đùa trong bể bơi lớn.
Nước trong bể bơi này được múc từ biển bằng vỏ ốc, sau đó thông qua giao dịch bạn bè để đưa về.
Với cách này, một bể bơi lớn rất nhanh đã được bơm đầy nước, mấy ngày còn có thể thay nước một lần.
Tiếng cười của hai nàng quanh quẩn trong pháo đài lớn.
Khiến cho tòa thành cô tịch trên núi hoang thêm chút sinh khí.
Hai nàng ngược lại thực sự coi nơi đây như chỗ nghỉ dưỡng.
Chơi đùa quên trời quên đất.
Sau khi hai nàng chơi mệt ở bể bơi, tiếp đó lên bờ, tắm rửa ở một ao nước sạch.
Sau khi bơi ở nước biển chắc chắn cả người sẽ không thoải mái, đương nhiên phải dùng nước ngọt để tẩy rửa sạch sẽ.
Trong khi người chơi khác trên hoang đảo không có nước uống, thì hiện tại trong lâu đài đã thực hiện tự do tắm nước ngọt.
Sau khi tắm rửa xong, hai nàng liền nằm lên ghế bên cạnh Vương Vũ nghỉ ngơi.
Ba người mỗi người đều có một chiếc ghế nằm.
Những ngày này Vương Vũ dần quen với việc thỉnh thoảng hai nàng Shuichi xuống tắm, cái đó chỉ có thể nói các nàng rất hào phóng, hai nàng biểu hiện thoải mái, tự tin và không hề tự ti, khiến Vương Vũ no bụng và vui mắt.
Ba người đều nằm trên ghế, nhắm mắt lại, dần dần cả tòa thành rơi vào yên tĩnh.
Lúc này thật sự là có thể nghĩ gì cũng được, có thể không nghĩ gì cũng được.
Sống lâu ở đô thị ồn ào, hiếm có được những khoảnh khắc tĩnh lặng như thế này.
Đúng lúc này.
Vương Vũ cảm giác có mây đen che khuất bầu trời.
Hắn vừa mở mắt ra nhìn.
"Ngọa tào~"
Vương Vũ lập tức nhảy dựng lên.
Trên trời một mảng đen kịt, che kín cả bầu trời.
Đó là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận