Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 459: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 vì cái gì

Chương 459: 【Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh】Vì sao một đám học sinh lại muốn đỡ bốn người trung niên rời đi.
Vương Vũ nói: “Các ngươi trước khi đi giúp một tay nữa đi.” Nữ nhân: “Ngươi muốn làm gì?” Những học sinh khác cũng đều cảnh giác nhìn Vương Vũ.
Vương Vũ chỉ vào tóc vuốt ngược nói: “Muốn chờ một giờ các loại người Đặng gia tới cứu hắn, nên bây giờ ta trước thu chút lợi tức.” Nói xong Vương Vũ liền lách mình đi tới trước mặt tóc vuốt ngược.
Tóc vuốt ngược giật mình hoảng sợ: “Á!” Vương Vũ đoạt lấy trường kiếm của tóc vuốt ngược.
Tóc vuốt ngược: “Kiếm của ta.” Vương Vũ vung trường kiếm trong tay, một kiếm chém đứt bàn tay của tóc vuốt ngược.
“Á!” Tóc vuốt ngược hét thảm ngã xuống đất.
“Á, tay của ta.” Tóc vuốt ngược đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Vương Vũ ra tay quá nhanh, hắn căn bản không có một chút sức phản kháng.
Đồng thời, nữ nhân muốn ngăn cản, nhưng căn bản còn chưa kịp phản ứng, tay của tóc vuốt ngược đã không còn.
Bàn tay này, chính là bàn tay tóc vuốt ngược dùng để cầm kiếm khuấy nát canh thịt của Vương Vũ.
Vương Vũ ném thanh trường kiếm xuống đất, nói: “Trước thu chút lợi tức, lát nữa sẽ lấy mạng ngươi.” “Á!” Tóc vuốt ngược không ngừng kêu la thảm thiết trên mặt đất.
Những học sinh khác đều sợ đến choáng váng, chỉ có nữ nhân vội vàng tiến lên xem xét.
Nữ nhân: “Mau lấy hộp cấp cứu.” Học sinh Thượng Kinh Đại Học ra ngoài g·i·ế·t Zombie tự nhiên mang theo hộp cấp cứu.
Có học sinh lập tức tiến lên băng bó cho tóc vuốt ngược.
Tóc vuốt ngược này ăn mấy viên tinh thể Zombie, thân thể được cải tạo phúc độ lớn, bị chém rớt một bàn tay thì không c·h·ế·t ngay được.
“Á!” Chỉ là tiếng kêu thảm thiết của tóc vuốt ngược vẫn không ngừng.
Sau một hồi lâu, cổ tay của tóc vuốt ngược được băng bó kỹ.
Hắn cả người âm trầm ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Những học sinh khác thì đỡ bốn người trung niên nhanh chóng rời đi.
Bốn người trung niên không thể động đậy, bọn họ là dị năng giả có tố chất thân thể cường đại mới không có ngất đi.
Nhưng mà bọn họ đều mặt xám như tro, bọn họ biết cuộc đời này của bọn họ coi như xong rồi.
Biết vậy đã không làm.
Hối hận cũng đã muộn.
Một đám học sinh rời đi không xa thì dừng lại.
“Sao không đi?” “Đi cái rắm mà đi.” “Chuyện lớn như vậy, náo nhiệt như vậy, đương nhiên chúng ta phải tìm chỗ tốt để xem náo nhiệt.” “Người kia giỏi thật, nghe ý hắn nói, một mình hắn muốn cứng rắn với người Đặng gia, haha, có trò hay để xem rồi.” “Chúng ta nhanh liên hệ với người trong nhà đi, chuyện như vậy xảy ra, nhất định phải cho người nhà biết.” “Không sai, đây có khả năng là một biến cố lớn, không biết sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho cục diện Thượng Kinh, chúng ta nhất định phải báo cáo tình hình ở đây về.” Nói rồi một đám người vội vàng làm việc.
Mạng lưới vệ tinh vô tuyến bị đóng cửa, nhưng mà bọn họ đều là nhân vật đời thứ hai của Thượng Kinh, đều có phương pháp của riêng mình để liên lạc với người nhà trong Thượng Kinh Thành.
Thật ra nơi này cách bên trong Thượng Kinh Thành cũng không xa, chỉ đi xe hơn một giờ là tới.
Nếu xe đi nhanh một chút thì căn bản không cần đến một giờ.
Trong đám học sinh có một nữ sinh, đây chính là cô gái tên Văn Quân, nàng lấy công cụ truyền tin của mình ra, sau đó liên lạc với người nhà nàng.
Nàng giới thiệu tỉ mỉ sự việc phát sinh ở đây, còn nói ra một chút suy nghĩ của mình về chuyện này.
Bốn người trung niên xương cốt bị bẻ gãy bị một đám học sinh tùy tiện ném sang một bên, mà bên trong Thượng Kinh Thành phong vân đột biến.
Bọn họ đều nhận được một tin tức ngoài ý muốn.
Có người muốn cứng rắn với Đặng gia Thượng Kinh.
Đồng thời đầu đuôi sự việc nhanh chóng lan khắp Thượng Kinh Thành.
Vào thời điểm Đặng gia Thượng Kinh nhận được tin, Thượng Kinh Đại Học vẫn chưa liên lạc với Đặng gia, nhân viên nhà trường vẫn đang nghiên cứu đối sách ứng phó.
Người Đặng gia sau khi biết thì vô cùng tức giận.
Người đó là ai? Coi trời bằng vung mà dám khiêu khích Đặng gia Thượng Kinh bọn họ.
Bọn họ nhất định phải đưa ra thái độ của mình.
Nếu mềm yếu thì không biết sẽ có bao nhiêu người muốn ra tay với bọn họ, dù sao rất nhiều người đang nhìn bọn họ, chỉ chờ bọn họ thế yếu rồi xé nát bọn họ.
Thế là người Đặng gia nhanh chóng hành động.
Bởi vì có toàn Thượng Kinh Thành chú ý, lần hành động này không chỉ đơn giản là cứu Đặng đại thiếu.
Đây là thời điểm bọn họ biểu hiện ra lực uy h·i·ế·p, để trấn nhiếp kẻ xấu.
…… Nữ nhân không hề rời đi.
Sau khi mọi người đi hết, nữ nhân ở lại, nàng ở lại đương nhiên là vì trách nhiệm nghề nghiệp, nàng không thể đi.
Vương Vũ không để ý tới hai người, hắn biết tiếp theo có thể sẽ hơi bận rộn.
Cho nên Vương Vũ lại lần nữa kê nồi lên, nhóm lửa, một lần nữa bắt đầu nấu cơm.
Ngoài ra đều là chuyện nhỏ, ăn cơm no rồi hẵng nói.
Về phần uy h·i·ế·p sắp tới, Vương Vũ không cho rằng có gì uy h·i·ế·p, đều là mấy con ruồi nhỏ mà thôi, hắn không cho rằng cái gọi là Đặng gia Thượng Kinh là uy h·i·ế·p.
Nhìn thấy Vương Vũ lại bắt đầu thảnh thơi nấu cơm.
Nữ nhân sợ ngây người.
Tóc vuốt ngược cũng trố mắt há hốc mồm.
Hắn lúc này còn có tâm trạng nấu cơm? Hơn nữa thoạt nhìn tâm tình còn hết sức vui vẻ.
Quá kiêu ngạo, quá không coi ai ra gì.
Chẳng lẽ người này có bệnh nặng về tinh thần, đầu óc có vấn đề thật, bằng không cho dù thực lực có thông thiên đi chăng nữa, tình hình trước mắt nghiêm trọng như thế, sao có thể tiêu diêu tự tại như vậy được.
Sau một hồi bận rộn, Vương Vũ đã nấu cơm xong.
Cuối cùng cũng được ăn cơm rồi.
Buổi sáng bị phá rối lâu như vậy, hắn rốt cục được ăn cơm.
Sau đó Vương Vũ bắt đầu ăn cơm, cơm thơm nức, trông ngon miệng, ít nhất là nhìn vẻ mặt ăn uống của Vương Vũ thì thật sự là ngon.
Nhưng mà nữ nhân và tóc vuốt ngược lúc này đối mặt cho dù là sơn hào hải vị, bọn họ cũng không có tâm tình mà thưởng thức mỹ thực.
Bây giờ thời hạn một giờ càng ngày càng gần.
Nếu một tiếng đồng hồ sau bọn họ tới, người này thật sự sẽ ra tay tàn độc.
Nữ nhân và tóc vuốt ngược không dám nghĩ tới.
Vương Vũ cơm nước xong xuôi, nữ nhân rốt cục không nhịn được.
Nàng biết nàng nhất định phải làm chút gì đó, không thể ngồi chờ c·h·ế·t.
Hiện tại điều duy nhất có thể làm là nắm thêm chút tin tức về người này, sau đó đưa ra phương án ứng phó.
Nữ nhân mở miệng nói: “Các hạ có thù oán gì với Đặng gia Kinh Thành?” Vương Vũ: “Không có.” Nữ nhân: “Vậy vì sao muốn đối phó với Đặng gia như vậy?” Vương Vũ: “Ta thật chỉ vì nồi canh thịt kia của ta mà báo thù thôi.” “Về phần tại sao không g·i·ế·t người này, còn muốn liên hệ với người Đặng gia Thượng Kinh tới cứu người, ta chỉ đơn giản là không muốn để cho người này c·h·ế·t dễ dàng như vậy.” “Để cho hắn c·h·ế·t trong tuyệt vọng, mới có thể báo được thù vì một nồi canh thịt của ta.” Tóc vuốt ngược nghe vậy mặt đều tái mét, hắn gầm lên: “Vì một nồi canh thịt có đáng không?” Vương Vũ: “Đáng.” Tóc vuốt ngược hét lớn: “Tại sao? Ngươi tại sao muốn làm như thế?” Vương Vũ: “Vậy ngươi vì sao lại làm bẩn canh thịt của ta, bởi vì ngươi tiện tay làm, không cần lo lắng bất kỳ hậu quả nào.” “Ta đùa c·h·ế·t ngươi, sau đó đùa c·h·ế·t đám người Đặng gia Thượng Kinh các ngươi cũng chỉ là tiện tay làm, cũng sẽ không có bất cứ tổn thất gì.” “Bây giờ ngươi hiểu lý do rồi chứ?” Tóc vuốt ngược: “Ngươi…” “C·u·ồ·n·g vọng.” “Khẩu khí thật lớn, đùa c·h·ế·t Đặng gia Thượng Kinh bọn ta, thật là c·u·ồ·n·g vọng, khẩu khí thật lớn.” Lúc này, ngoài phòng một giọng nói tức giận vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận