Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0196: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 diệp lạ thường, phương miểu miểu

Chương 0196: 【Cực đêm hoang dã cầu sinh】 Diệp Phi Phàm, Phương Miểu Miểu.
Bỉ Thu quả này đã nhiều, còn có hạt giống Bỉ Thu quả quý giá hơn, Đường Hữu Tài cùng Cổ Lôi lập tức đề phòng đối phương. Lúc này thường hay có người động lòng tham muốn độc chiếm tất cả bảo vật.
Trong khi bầu không khí của hai người ngày càng căng thẳng.
"Ha ha ha" Đường Hữu Tài nói: "Cổ Lôi lão đệ, chúng ta chia đều những thứ này thì sao? Sau đó lại đi tế hiến những thôn dân này, chúng ta liền phát đạt."
Cổ Lôi nghe vậy lập tức nói: "Lão ca, ta cũng nghĩ vậy, chúng ta đem những thứ này đều chia đều."
Hai người nói vậy, nhưng không ai dám đi lấy Bỉ Thu quả cùng hạt giống Bỉ Thu quả trước.
Ngay lúc cả hai đều mang ý xấu.
Chỉ thấy một bóng người thoáng qua.
Bóng người kia lao thẳng tới cái sọt Bỉ Thu quả lớn trước mắt họ.
"Không ổn."
Hai người lập tức công kích bóng người kia.
"Phụt"
"Phụt"
"Phụt"
Hai người lấy da thịt che chắn trước bóng người, mà sau lưng bóng người kia có một đôi cánh cơ giới, đôi cánh ấy giống như lưỡi dao xoáy tròn đâm về phía hai người.
Đường, Cổ hai người không hề né tránh, trực tiếp dùng cơ thể rắn chắc chịu đựng đôi cánh sắc bén kia.
"Phụt"
"Phụt"
"Phụt"
Cánh cơ giới đâm vào người hai người tạo ra những tiếng phụt phụt.
Nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra.
Đôi cánh cơ giới sắc bén vô song ấy vậy mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cơ thể hai người.
Hắc khí trên người hai người che phủ họ, khiến đao thương không thể xâm phạm.
Mà lúc này, bóng người kia quá nhanh, đã nhanh tay lấy được sọt lớn Bỉ Thu quả kia.
"Nguy rồi"
Đường Hữu Tài và Cổ Lôi hai người kinh hãi, sọt lớn Bỉ Thu quả kia nếu không còn.
Quả nhiên.
Sọt Bỉ Thu Quả lớn kia quả nhiên bị bóng người kia thu vào 【Ba lô】 ngay tức khắc.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Biến cố bất ngờ, khiến hai người mất sạch Bỉ Thu quả.
"Tự tìm cái chết."
Đường Hữu Tài và Cổ Lôi trực tiếp nhào về phía bóng người.
Hai người thật sự gấp gáp.
Lúc này, người chơi bên ngoài cũng chạy đến.
"Đừng để hắn chạy, hắn chắc là một trong hai con chuột."
Trong 【kênh tán gẫu】 khu vực phụ cận, ngoại trừ đám người của họ, vẫn còn hai người.
Một người tên Diệp Phi Phàm, một người tên Phương Miểu Miểu. Cho nên Đường Hữu Tài và Cổ Lôi biết Cổ Hoang Thôn có hai người chơi này, chỉ là họ không sao tìm được hai người ở đâu.
Bây giờ lại có một người hiện thân cướp đi Bỉ Thu quả của họ.
Trong khi Đường Hữu Tài và Cổ Lôi đồng loạt nhào tới, cánh sau lưng người phía trước nhanh chóng rung lên.
Sau đó mấy cái chớp mắt đã tránh được công kích của hai người, bóng người bay về phía cửa sơn động.
Rõ ràng sự nhanh nhẹn của bóng người này cao hơn hai người bọn họ rất nhiều.
"Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy."
"Chặn cửa hang lại, đừng để hắn ra khỏi Địa Hạ Thành."
Tất cả mọi người đuổi theo bóng người kia.
Khoảnh khắc sau đó, trong sơn động chỉ còn lại Lão Thôn Trưởng lẻ loi một mình.
Lúc này.
Đột nhiên.
Trong thạch động hiện ra một bóng người.
Lão Thôn Trưởng giật mình kinh ngạc: "Là ngươi."
Người đột nhiên xuất hiện chính là Phương Miểu Miểu.
Phương Miểu Miểu: "Lão Thôn Trưởng, người chạy nhanh đi, những người kia đi rồi."
Lão Thôn Trưởng: "Cửa dưới đất đều bị những người kia chặn rồi, chúng ta có thể đi đâu?"
Phương Miểu Miểu: "Chẳng lẽ cái Địa Hạ Thành này không có đường hầm bí mật nào ra vào sao?"
Lão Thôn Trưởng: "Đường hầm thì ngược lại có, nhưng thôn dân chúng ta đều ở đây, ta không thể bỏ đi được."
"Cô nương, dù con hơi nghịch ngợm, nhưng là một cô nương tốt, ta làm phiền con một chuyện."
Nói xong Lão Thôn Trưởng cầm túi hạt giống Bỉ Thu quả trong thạch môn đưa cho Phương Miểu Miểu, nói: "Cô nương, con hãy mang những hạt giống Thần Thụ này đi, đừng để bọn chúng rơi vào tay những người kia."
Phương Miểu Miểu: "Những mầm này có thể trồng ra Bỉ Thu quả thật sao?"
Lão Thôn Trưởng lắc đầu: "Nếu có thể trồng ra Thần Thụ, chúng ta đã sớm trồng rồi."
Phương Miểu Miểu: "Vậy những hạt giống này có tác dụng gì?"
Lão Thôn Trưởng: "Bọn chúng ở trong thôn chúng ta từ lâu, có lẽ có ích đối với các con người chơi đấy."
Phương Miểu Miểu nhận lấy bao tải xem qua một lượt, nói: "Đối với người chơi chúng ta cũng vô dụng, người chơi chúng ta không thể mang chúng ra khỏi trò chơi này."
Lão Thôn Trưởng nghe vậy có chút buồn bã: "Haiz, các con người chơi luôn miệng nói đây là trò chơi gì đó, ta sống một đời trên hoang dã này, ở đây thì có trò chơi gì chứ?"
"Lão Thôn Trưởng" Phương Miểu Miểu cũng không biết nói gì.
Lão Thôn Trưởng: "Cô nương, con mau mang hạt giống Thần Thụ này đi nhanh đi."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Phương Miểu Miểu nhận lấy bao tải, vội nói: "Lão Thôn Trưởng, người đừng lo lắng, lần trước có người chơi đổi của các người hơn 1000 quả Bỉ Thu sắp chạy đến."
"Hắn nhất định sẽ cứu các người."
Nói xong Phương Miểu Miểu lao ra khỏi sơn động.
"Là?" trong mắt Lão Thôn Trưởng lóe lên một tia hy vọng.
"Lại có một con chuột khác, mau tới đây, bắt lấy nó." Sau đó, bên ngoài sơn động lại vang lên tiếng đuổi bắt.
Sau đó Địa Hạ Thành lại trở về yên tĩnh.
Phía dưới một tế đàn lớn.
Tất cả thôn dân đều bị dồn đến nơi này.
Đường Hữu Tài và Cổ Lôi đứng trên đài cao của tế đàn.
"Ai" Đường Hữu Tài thở dài một tiếng: "Cổ Lôi lão đệ, chúng ta bắt đầu hiến tế đi, tên có cánh kia bị trọng thương, dù sao thì cũng để hắn chạy rồi."
"Chúng ta mau hiến tế những thôn dân này đi, còn có một con chuột trốn thoát, chỉ sợ đến lúc đó lại có chuyện gì xảy ra."
"Được." Sắc mặt Cổ Lôi vô cùng khó coi, dù sao một sọt Bỉ Thu quả lớn đã vuột khỏi tay.
Thế là Đường Hữu Tài và Cổ Lôi cùng hơn hai trăm người bắt đầu hát lên.
"A, vĩ đại A Bố Nạp Tư đại nhân a......"
"Tất cả im miệng cho ta" đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Phương Miểu Miểu xuất hiện trên đài cao.
Đường Hữu Tài và Cổ Lôi nhìn nhau một cái, Đường Hữu Tài mở miệng nói: "Ta nói cô nương nhỏ, sao ngươi không trốn lại chạy về? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chia một chén canh à?"
Phương Miểu Miểu: "Ta mới không giống lũ súc sinh như các ngươi, những thôn dân này không trêu chọc các ngươi, vậy mà các ngươi lại muốn hiến tế họ, các ngươi có còn là người không? Muốn hại chết thôn dân à?"
Đường Hữu Tài cười nói: "Cô nương nhỏ, cô quá lương thiện rồi đấy, đây chỉ là một trò chơi, chỉ là một trò chơi mà thôi, ngươi không cần thiết phải coi nó là thật thế chứ."
Cổ Lôi: "Đồ nha đầu thúi, nếu ngươi không muốn chia một chén canh thì cút đi, đừng ở đây giả bộ từ bi ảnh hưởng đến chúng ta."
Phương Miểu Miểu: "Các người là lũ người xấu, ở trong này đâu chỉ là trò chơi, những thôn dân kia cũng là từng người đang sống sờ sờ, các ngươi muốn hiến tế họ, ta nhất định phải ngăn cản các ngươi."
Lão Thôn Trưởng dưới tế đàn: "Cô nương, cô đi nhanh đi, không cần lo cho chúng ta."
Phương Miểu Miểu: "Ta không đi đâu."
Cổ Lôi: "Các huynh đệ, bắt lấy con nha đầu chết tiệt này, trên người cô ta có nhiều đạo cụ siêu phàm kỳ quái, chúng ta phát tài đến nơi rồi."
Tất cả người chơi lập tức bao vây Phương Miểu Miểu.
Phương Miểu Miểu: "Hừ, muốn bắt ta sao?"
Nói xong, Phương Miểu Miểu lấy ra hai quả cầu nhỏ.
Hai quả cầu nhỏ đột nhiên nổ tung tạo ra lượng sương mù lớn, sương mù bao phủ Đường Hữu Tài và Cổ Lôi.
Đường Hữu Tài và Cổ Lôi hoảng sợ lùi lại phía sau.
Sau khi sương mù tan đi, trên đài cao, xuất hiện hai Đường Hữu Tài và hai Cổ Lôi, tổng cộng là 4 người.
"Nàng cư nhiên phục chế chúng ta."
"Thảo, đây là cái đạo cụ siêu phàm quỷ quái gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận