Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0132: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 hoang chuột kho lúa, ruộng đất giáp nhau tinh, La Lâm • Thu

Chương 0132: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 Chuột hoang tích trữ lương thực, người đến từ hành tinh liền kề, La Lâm • Thu
Liên tiếp ba ngày trôi qua. Mỗi ngày mục tiêu của hai người là đi được 100 km đường. Hai người phát hiện một vấn đề, đó chính là khi bọn họ bước vào khu vực mới, 【 Kênh tán gẫu 】 sẽ thay đổi. 【 Kênh tán gẫu 】 chỉ có thể hiển thị người chơi trong phạm vi 120 km gần đó. Điều này có nghĩa là bọn họ không còn ở cùng một 【 Kênh tán gẫu 】 với người chơi ở khu vực trước đó nữa. Tuy nhiên, những người chơi đã kết bạn trước đó vẫn có thể liên lạc được.
Vương Vũ kiểm tra người chơi ở khu vực khác một chút. Không khác gì khu vực trước kia của hắn, vẫn còn hai ba vạn người chơi đang sống sót, tất cả đều đang dốc hết sức đối phó với hang Chuột Vương. Đến ngày thứ tư, hai người gặp phải bão tuyết. Hai người bị mắc kẹt trong lều trại dựng tạm. May mắn là bên cạnh chỗ dựng lều có một tảng đá lớn cao hơn bốn, năm mét hơi nghiêng, cùng với mấy cây đại thụ, có thể giúp họ chắn bớt gió lớn và tuyết rơi. Nhưng hai người không thể tiếp tục đi tiếp mà chỉ có thể chờ bão tuyết tan trong lều. Mỗi lần bị mắc kẹt như vậy thường mất ba ngày.
Đến 9 giờ sáng ngày thứ 49 của trò chơi sinh tồn, Vương Vũ và Tô Thanh Tuyết đã chờ đợi từ lâu. Lúc này, một thông báo hiện lên.
【 Đinh, chúc mừng các người chơi đã sống sót đến ngày thứ 49 trong trò chơi sinh tồn lần này, bây giờ thông báo nhắc nhở trò chơi sẽ được cập nhật mỗi 7 ngày.】
【 Nhắc nhở 1: Trò chơi đã tiến vào ngày thứ 49, bây giờ sẽ phát phúc lợi một lần. Phúc lợi lần này có tên là ‘Kho lương của Chuột Hoang’. Chuột Hoang sẽ tích trữ một lượng lớn quả thông trong hoang dã, quả thông là một trong những món ăn yêu thích nhất của Chuột Hoang. Hiện tại trò chơi sẽ hiển thị ‘Kho lương của Chuột Hoang’ gần chỗ ẩn náu của mỗi người chơi. Người chơi có thể xem trên ‘Bản đồ trò chơi’. Người chơi nào nhận ‘Kho lương của Chuột Hoang’ sẽ có 30% khả năng bị Chuột Hoang trả thù, xin người chơi cẩn thận khi đến nhận.】
【 Nhắc nhở 2: Mời người chơi đến Cổ Hoang Thôn nhanh chóng đến, mang theo vật tư của các ngươi, thôn trưởng Cổ Hoang Thôn sẽ nhiệt tình chào đón các ngươi.】
Lần này chỉ có hai thông báo. Lại phát phúc lợi, mỗi lần phát phúc lợi đều là cạm bẫy, lần này phát phúc lợi cũng không giả, trực tiếp lấy lương thực dự trữ qua mùa đông của Chuột Hoang ra phát phúc lợi. Lấy lương thực của Chuột Hoang, có 30% khả năng bị trả thù?
Vương Vũ mở 【 Bản đồ trò chơi 】, quả nhiên, có một biểu tượng phúc lợi ở gần hắn 1 km. Nghĩ rằng phúc lợi phát cho hắn là ở đó. Vương Vũ đứng dậy.
Tô Thanh Tuyết: "Ngươi muốn đi lấy phúc lợi?"
Vương Vũ: "Phúc lợi đưa đến tận miệng rồi, đương nhiên là phải đi lấy."
Tô Thanh Tuyết: "Bão tuyết đã tạnh, ngươi đi nhanh về nhanh, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường."
Vương Vũ: "Ngươi không đi lấy phúc lợi à?"
Tô Thanh Tuyết: "Ừm, được thôi, ta cũng đi xem quả thông là cái gì."
Sau đó hai người ra khỏi lều.
“Ơ?”
"Phúc lợi của ngươi cũng ở đây?"
“Đúng vậy.”
"Cho hai người chúng ta một cái phúc lợi? Quá keo kiệt rồi."
“Chúng ta ở chung một chỗ ẩn náu, ngầm coi như là dùng chung, đương nhiên chỉ phát một phần phúc lợi."
"Nhanh lấy xẻng quân dụng ra."
“Được.”
"Lấy đồ rồi nhận mới được, ta có vải chống nước."
Hai người hợp sức đào đống quả thông lớn do Chuột Hoang cất giấu ra. Tổng cộng có 110 cân. Hai người chia đều mỗi người 55 cân.
Vương Vũ: "Vì mấy quả thông này mà còn phải chịu nguy cơ bị Chuột Hoang trả thù, có chút không đáng."
Tô Thanh Tuyết: "Ngươi là kẻ bán mấy ngàn cân thịt người, đương nhiên cảm thấy không đủ, những người chơi khác nhận được mấy chục cân quả thông này có thể cứu mạng rồi."
Bão tuyết ba ngày cuối cùng cũng đã tan. Vương Vũ và Tô Thanh Tuyết thu dọn lều trại, lập tức tiếp tục lên đường. Bọn họ đã trễ mất ba ngày. Đường đến Cổ Hoang Thôn còn rất xa. Mỗi ngày bọn họ nhất định phải đi được 100 km mới được.
Mấy ngày sau đó. May mắn là không gặp phải bão tuyết nữa. Đến ngày thứ 55 của trò chơi sinh tồn. Hai người cuối cùng cũng sắp đến Cổ Hoang Thôn. Lúc này, cả hai càng thêm cẩn thận. Cổ Hoang Thôn chắc chắn không hề đơn giản. Với tính cách của trò chơi này thì nơi đó chắc chắn là một cái hố to, để bức ép bọn họ đến một cái hố lớn để thu tiền.
Ngay khi cách Cổ Hoang Thôn vài dặm, Vương Vũ và Tô Thanh Tuyết nhìn thấy vài điểm sáng ở phía trước. Hai người nhìn nhau, chậm lại bước chân, cẩn thận tiến về phía trước.
“Này, phía trước là người chơi đến Cổ Hoang Thôn phải không?” Ở chỗ có điểm sáng phía trước, có người lớn tiếng gọi.
Vương Vũ nghe vậy, lớn tiếng đáp lại: "Đúng vậy."
“Các ngươi là ai?”
Giọng nói kia truyền đến: "Chúng ta là dân làng Cổ Hoang Thôn, thôn trưởng sợ các ngươi không quen cuộc sống nơi này nên bảo chúng ta đến đây đón các ngươi."
“Chúng ta không có địch ý, tuyệt đối đừng ra tay với chúng ta."
“Bây giờ chúng ta có thể lại gần được không?”
Người phía trước rất thành thạo biểu lộ ý đồ của mình, đồng thời bày tỏ thiện ý của họ.
Vương Vũ: "Các ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, chúng ta tự đến."
Nói xong, Vương Vũ và Tô Thanh Tuyết chậm rãi đi về phía trước. Trong thế giới tăm tối này, cảnh giác và nghi ngờ là điều không thể tránh khỏi.
Khi đến gần mấy người, Vương Vũ nhìn năm người mặc bộ da chuột hoang hơi cũ nát. Bộ da chuột hoang của bọn họ có chút cũ nát, khác hoàn toàn so với bộ da chuột hoang của người chơi. Bộ da chuột hoang của người chơi được làm liền một khối, hoàn toàn không thấy đường may. Còn bộ da chuột hoang của những người này rõ ràng là được may thủ công, tay nghề không đến nỗi tệ, nhưng không thể nói là đẹp mắt.
Hai bên gặp mặt, quan sát nhau một chút. Bộ đồ da dê trắng như tuyết của Vương Vũ khiến mấy người kia không rời mắt. Bọn họ như thể chưa từng nhìn thấy bộ đồ nào như vậy trước đây. Một người cầm đầu đứng ra nói: "Cổ Hoang Thôn hoan nghênh hai vị người chơi."
Vương Vũ: “Các ngươi không phải là người chơi? Là người dân sống trên hoang dã sao?” “Sao các ngươi biết chúng ta là những người chơi?”
Tên cầm đầu nói: "Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, nhưng tiếc là ta không trả lời được câu nào." “Ngươi muốn biết cái gì thì chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu thôi.”
Vương Vũ và Tô Thanh Tuyết nhìn nhau, chẳng lẽ người này là NPC có trí thông minh thấp? Sao lại nói chuyện cứng nhắc như vậy?
Tên kia lại nói: “Những lời này cũng là do thôn trưởng của chúng ta dạy.” "Bất kể các ngươi hỏi cái gì, chúng ta đều sẽ trả lời như vậy." “Chúng ta vẫn nên đưa các ngươi về thôn đi.”
Vương Vũ: “…”
Tô Thanh Tuyết: “…”
Giọng điệu của tên kia khôi phục lại bình thường, xem ra không phải NPC. Trò chơi này cho dù có NPC thì cũng không phải là NPC có trí thông minh thấp. Trò chơi sinh tồn này mạnh mẽ không tưởng tượng được, sao có thể có NPC phiên bản thấp trí tuệ được. Tuyệt đối không thể nào.
Vương Vũ nói: "Các ngươi dẫn đường đi."
Tên kia nói: "Được."
Lúc này, một trong năm người bước lên nói một cách dè dặt: “Xin hỏi các ngươi có phải là người chơi đến từ hành tinh liền kề không?” “Các ngươi có quen một người tên là La Lâm • Thu không?”
Người lên tiếng lại là một cô gái có dáng vẻ thanh tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận