Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 0122: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 dã Lang Bang

Chương 0122: 【 Cực đêm hoang dã cầu sinh 】 Bầy Sói Hoang Không ngờ dễ dàng như vậy mà có được 3 quả bỉ thu.
Bầy Chuột Hoang gần đó mất đi bỉ thu quả, càng thêm hỗn loạn.
Nhưng có ba con Hoang Thử Vương ở đó, bầy chuột hoang chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Vũ rời đi.
Lấy được bỉ thu quả, Vương Vũ lập tức chạy về phía vị trí quả bỉ thu tiếp theo.
Hắn xem xét một chút, vị trí phúc lợi gần nhất cách đây hơn mười mấy km, Vương Vũ tăng tốc, chạy đến chỗ phúc lợi đó.
Khi đuổi tới vị trí phúc lợi, hắn nhìn thấy phía trước, tại vị trí phúc lợi có mấy chục ngọn đuốc.
Rất nhiều người chơi đang ở đây.
Đồng thời, còn có cả một loạt tiếng đánh nhau 'bốp bốp' vang lên.
Đây là người chơi và bầy chuột hoang đang giao chiến.
Người chơi phía trước cũng phát hiện Vương Vũ đến, có người tiến lên lớn tiếng gọi Vương Vũ từ xa: “Này, đằng kia, chỗ phúc lợi này ‘Bầy Sói Hoang’ bọn ta đến trước, ngươi đi chỗ khác đi.” Vương Vũ đã mất công chạy xa đến đây, đương nhiên sẽ không đi.
Hắn lớn tiếng nói: “Ai nói là các ngươi đến trước? Đến trước nhất phải là bầy chuột hoang, thôi thì ta cho các ngươi ba phút, nếu ba phút mà không lấy được phúc lợi thì tránh ra, để ta tới.” Lời này của Vương Vũ vừa nói ra, đối diện lập tức nổi giận.
Người này là ai?
Kiêu ngạo như vậy?
Quan trọng nhất là trong đêm tối chỉ thấy một chấm sáng.
Đối phương chỉ có một người.
Một người thấy bên này có mấy chục người mà còn kiêu ngạo như vậy sao?
Khí thế này cũng lớn quá rồi đấy.
Người này có lai lịch gì mà tự tin thế?
“Ta là bang chủ ‘Bầy Sói Hoang’, vị đại lão phía trước là ai?” “Chỗ phúc lợi này là do chúng ta phát hiện trước, phàm là nên có trước có sau, ngươi vẫn là nên đi chỗ khác đi.” “Bang hội chúng ta có hơn một trăm người, đều là người chơi, vì một chút phúc lợi mà làm tổn hại hòa khí thì không tốt.” Bang chủ ‘Bầy Sói Hoang’ đứng ra kêu gọi đối phương đầu hàng.
Giọng của Vương Vũ tiếp tục vang lên: “Các ngươi còn hai phút rưỡi.” Không hề có ý định lùi bước, Vương Vũ biểu hiện vô cùng cường thế.
“Mẹ kiếp, ngươi đừng có mà quá kiêu ngạo, cùng lắm thì cả bọn mình cá chết lưới rách.” Người của ‘Bầy Sói Hoang’ đương nhiên sẽ không dễ dàng nhường chỗ phúc lợi lại như vậy.
Nếu chỉ một câu nói mà bị dọa chạy, về sau còn mặt mũi nào mà chơi nữa.
Người của ‘Bầy Sói Hoang’ lập tức nhanh chóng đối phó bầy chuột hoang.
Đồng thời phái người để mắt đến Vương Vũ, sợ Vương Vũ đột ngột ra tay.
Nhưng bọn họ nhìn thấy Vương Vũ ở xa xa vẫn đứng yên, cũng không có ý định hành động.
Đương nhiên Vương Vũ sẽ không thực sự cần 3 phút.
3 phút chỉ là một cái cớ.
Ngay khi vừa đến đây, hắn đã biết không dễ dàng để lấy được phúc lợi, thế là bắt đầu hành động.
Đối phương đông người như vậy, Vương Vũ cũng không muốn cứng đối cứng với đối phương.
Làm vậy không có lợi chút nào.
Thế là Vương Vũ để Hoang Thử Vương dùng kỹ năng 【Nô Dịch】, triệu hồi 3000 con Hoang Thử từ 'Tổ Địa Hoang Thử'.
Ba ngàn con Hoang Thử được triệu hồi ra, dày đặc kín cả một vùng.
Dưới sự chỉ huy của Hoang Thử Vương, bọn chúng hiện ra sự chỉnh tề ngay ngắn.
Sau đó Hoang Thử Vương chỉ huy 3000 con Hoang Thử xông về phía ‘Bầy Sói Hoang’.
Đương nhiên cũng có một bầy chuột hoang đang chiến đấu với ‘Bầy Sói Hoang’, Hoang Thử Vương để ba ngàn con chuột này cuốn theo bầy chuột hoang kia cùng nhau đối phó ‘Bầy Sói Hoang’.
Chủ yếu là muốn cuốn theo bầy chuột hoang kia để làm bia đỡ đạn.
Mặc dù Hoang Thử Vương triệu hồi ba ngàn con Hoang Thử là nhiều, nhưng mà cứ chết một con là ít đi một con.
Thời gian hồi chiêu của kỹ năng này là bảy ngày.
Bảy ngày sau mới có thể dùng 【Nô Dịch】 triệu hồi 3000 con Hoang Thử một lần nữa.
Cũng không cần thiết phải để cho ba ngàn con Hoang Thử này chết trận trên diện rộng, để dành mấy ngày sau có khi còn dùng được.
“A, nhiều chuột hoang quá.” “Sao đột nhiên lại có nhiều chuột hoang như vậy?” “Mấy con chuột này sao đột nhiên lại nổi điên, nhanh, đừng để chúng xông vào.” Người chơi của ‘Bầy Sói Hoang’ phát hiện chuột hoang đột nhiên trở nên nhiều hơn, hơn nữa mấy con chuột này càng đánh càng điên cuồng.
Mà lại, đám chuột này giống như thông minh hơn rất nhiều.
Biết phối hợp tác chiến.
Tình huống gì đây?
Sao bầy chuột hoang lập tức khác vậy?
Đánh nhau với lũ chuột này mấy ngày nay, bọn hắn chưa từng gặp phải con nào hung hãn không sợ chết, và có thể phối hợp chiến đấu như vậy.
“Các ngươi còn khoảng nửa phút nữa.” Giọng của Vương Vũ lại truyền tới.
Điều này tạo áp lực rất lớn cho ‘Bầy Sói Hoang’.
“Nhanh, nhanh chóng tiêu diệt lũ chuột này, sau đó quay lại đối phó cái tên người chơi kia.” “Bang chủ, nếu không thì, chúng ta rút trước, để tên kia tiêu diệt hết lũ chuột rồi chúng ta sẽ ngồi mát ăn bát vàng.” “Ngươi đúng là quá thông minh, nếu đối phương thừa cơ lấy được bỉ thu quả, chẳng phải chúng ta đã phí công vô ích một phen? Không thể lùi được, có chúng ta ở đây, lại có thêm bầy chuột hoang đông thế này, đối phương không có cách nào lấy được bỉ thu quả đâu.” Ngay lúc này.
Khi tất cả người chơi ‘Bầy Sói Hoang’ bị bầy chuột hoang xung quanh cản trở thì một con Hoang Thử Vương chạy ra.
Tốc độ cực nhanh.
“Là Hoang Thử Vương.” Người của ‘Bầy Sói Hoang’ vừa sợ vừa giận.
“Ở đâu ra Hoang Thử Vương vậy?” “Nhanh ngăn nó lại.” “Đừng để nó tới gần cây so thu.” Ngay khi người chơi ‘Bầy Sói Hoang’ vừa kịp phản ứng, Hoang Thử Vương đã vượt qua bọn họ, chạy tới gần cây so thu.
Nhanh quá.
Mười ba cái dây leo cây so thu bắt đầu công kích Hoang Thử Vương, mà Hoang Thử Vương thì như đi dạo trong đám dây leo này.
Rất nhanh Hoang Thử Vương leo lên cây so thu, hái xuống 3 quả bỉ thu.
Người của ‘Bầy Sói Hoang’ đều cuống cả lên.
“Chúng ta đông người như vậy không phải sợ, cùng nhau xông lên, ngăn con Hoang Thử Vương kia lại.” “Cầm vũ khí lên, giết nó, đừng để nó chạy.” “Mẹ kiếp, không ổn, lũ chuột hoang nhiều quá, chúng ta không có cách nào phân thân.” “Nguy rồi, nó định chạy.” Người của ‘Bầy Sói Hoang’ luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, nhìn miếng thịt đến miệng sắp bay mất.
“Còn 3 phút, ta chuẩn bị hành động đây.” Giọng của Vương Vũ lại truyền tới.
“Mẹ kiếp, cái tên người chơi kia đừng có mà giả vờ nữa, bỉ thu quả bị Hoang Thử Vương hái hết rồi.” “Nhanh lên, Hoang Thử Vương đang chạy về phía ngươi, ngươi nhanh chặn nó lại đi.” Có người chơi ‘Bầy Sói Hoang’ vội vàng hô lên nhắc nhở.
“Chặn Hoang Thử Vương lại, chúng ta chia đôi.” Người này đang kêu gọi ‘Bầy Sói Hoang’ tới giúp.
“Được, đến giờ rồi, ta ra tay.” Nói xong, Vương Vũ tiếp nhận quả bỉ thu do Hoang Thử Vương đưa cho.
Vừa tròn 3 phút, Vương Vũ cũng không định nuốt lời.
Để đảm bảo an toàn, lần này người đi lấy bỉ thu quả là Hoang Thử Vương.
Quả nhiên, rất nhanh liền mang bỉ thu quả đến.
Sau đó, Vương Vũ cưỡi lên Hoang Thử Vương rồi đi.
Đồng thời ra lệnh cho Hoang Thử Vương chỉ huy 3000 con Hoang Thử rút lui.
Ba ngàn con Hoang Thử này vừa rút lui, áp lực của những người chơi ‘Bầy Sói Hoang’ giảm đi trông thấy.
Nhìn Vương Vũ cưỡi Hoang Thử Vương rời đi, người của ‘Bầy Sói Hoang’ mới kịp phản ứng.
“Bang chủ, thì ra Hoang Thử Vương kia là của tên người chơi đó.” “Ta không mù, ta thấy rồi.” “Bang chủ, chúng ta có đuổi theo không, nếu không tên kia chạy mất tiêu.” “Đuổi cái gì? Hoang Thử Vương kia chạy nhanh như vậy, hai chân của chúng ta đuổi kịp sao? Huống chi, dù đuổi kịp có cướp được quả bỉ thu từ tay người ta không?” “Bang chủ, đối phương có Hoang Thử Vương, chắc là người chơi đã thông quan thử thách hoang dã, hắn là ai?” “Những người thông quan hoang dã cũng chỉ có vài người, một mình lẻ loi thì không phải ‘Hoang Dã Thất Hùng’, cũng chỉ có thể là Vương Vũ, Diệp Phi Phàm, Đồ Đi Về Đông, mấy người này chúng ta đều không đụng nổi, cho nên ta mới không đuổi theo, lần này chúng ta thua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận