Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 235: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 sơn động, thi cốt, bảo kiếm, địa đồ

Chương 235: 【 Hoang Đảo Cực Hạn Cầu Sinh Chi Sinh Tồn Thí Luyện 】 hang động, t·hi hài, bảo k·i·ế·m, bản đồ
Trời sắp tối rồi.
Leo lên vách đá cheo leo không phải là chuyện dễ dàng.
Còn phải nghĩ ra biện p·h·áp khác mới được.
Lúc này, Vương Vũ thấy ở cách hắn mấy chục mét, trên vách núi dựng đứng có một chỗ lõm vào, nơi đó chắc chắn là một hang động.
Liền đi về hướng đó.
Vương Vũ quyết định trước đến chỗ đó qua đêm rồi tính tiếp.
Đợi khôi phục thể lực, không được thì ngày mai cũng có thể leo lên mặt vách núi.
Đã quyết định, Vương Vũ rút trường đ·a·o cắm trên vách đá ra, hướng hang động kia cắm một nhát.
Hắn vẫn muốn từng chút một di chuyển về hướng đó.
Vương Vũ vừa động, phía dưới Kim Cương Cự Viên lập tức kêu lớn hơn.
“Ô ~”
“Ô ~”
“Chít ~”
“Chít ~”
Không để ý tới tiếng la của Kim Cương Cự Viên ở dưới, Vương Vũ từng chút một di chuyển về phía hang động.
Mặc dù chỉ có mấy chục mét khoảng cách, nhưng với thể lực hiện tại của Vương Vũ thì hết sức khó khăn.
Ở dưới Đại Hạp Cốc, hoàng hôn đến sớm hơn nhiều so với trên mặt vách núi.
Mặt trời vốn khiến người ta h·ậ·n đến nghiến răng, vừa khuất sau núi, phía dưới hẻm núi lập tức tối sầm lại.
Đúng lúc này, Vương Vũ đã đến trước hang động.
“Hô ~”
Cuối cùng cũng tới, Vương Vũ nhảy vào trong hang.
“A ~”
Vương Vũ giật mình một cái, suýt nữa không đứng vững trong hang mà ngã xuống hẻm núi.
Cmn ~
Cửa hang lại có một bộ t·hi hài.
Lại có một bộ t·hi hài ngồi dựa vào cửa hang.
Xem ra bộ t·hi hài này đã lâu rồi, phong hóa không còn hình dạng.
Vương Vũ ổn định lại tâm thần một chút.
Có một n·gười c·hết ở đây.
Chuyện này quá bất ngờ, thật sự quá bất ngờ.
Đây là nơi nào?
Trên vách núi cheo leo.
Không, là một hòn Hoang Đảo to lớn, một nơi không có đường vào, ở dưới Đại Hạp Cốc, trong một hang động ở vách núi thẳng đứng.
Nghĩ thế nào thì nơi này đều không thể có n·gười c·hết.
Cho nên Vương Vũ mới bị giật mình một cái.
Một bộ t·hi hài đã phong hóa chẳng có gì đáng xem, Vương Vũ nhìn vào bên trong hang.
Hang động thật là lớn.
Cửa hang không lớn, nhưng bên trong lại rộng lớn lạ thường.
Vương Vũ lập tức triệu hồi Hoang Thử Vương Đại Vương và Hoang Thử Vương Vương Tam ra.
Sau đó Vương Vũ được hai con Hoang Thử Vương bảo vệ, bắt đầu xem xét trong hang.
Trong hang có một cái giá giường và chỗ kê chân.
Chắc chắn có người từng ở nơi này.
Còn có một đống củi khô đã mục nát.
Bên cạnh có một thanh k·i·ế·m sắt.
Vương Vũ cầm thanh k·i·ế·m sắt lên, phủi lớp bụi trên đó.
Một ánh hàn quang tỏa ra bốn phía, một thanh bảo k·i·ế·m hiện ra trước mặt Vương Vũ.
"Kiếm tốt!"
Mọi thứ trong hang động đều mục nát, nhưng k·i·ế·m sắt lại không hề bị rỉ sét.
Có thể thấy, đây đích thực là một thanh k·i·ế·m tốt.
Xem xét một lượt trong hang, ngoài một tấm bản đồ lớn treo trên vách đá, Vương Vũ không tìm thấy thứ gì khác.
Bản đồ.
Vương Vũ nhìn một lúc, x·á·c định đây chính là một tấm bản đồ da dê lớn.
Về phần bản đồ ở đâu, Vương Vũ không có gì để so sánh nên không cách nào x·á·c định được.
Vì vậy Vương Vũ muốn gỡ bản đồ xuống rồi nghiên cứu sau.
Sau khi Vương Vũ gỡ bản đồ xuống.
Lúc này một thông báo nhắc nhở hiện ra.
【Keng, p·h·át hiện một tấm hải đồ 'Vô Tận Hải', có muốn thêm vào Bản Đồ Trò Chơi không?】
【Keng, không p·h·át hiện Bản Đồ Trò Chơi, không thể thêm vào.】
Vương Vũ cạn lời: “……”
Không thể thêm vào cũng không cần nhắc nhở chứ?
Vương Vũ cất bản đồ da dê vào, sau đó cũng cất luôn thanh bảo k·i·ế·m kia vào.
Trong hang không còn phát hiện thứ gì khác nữa.
Vương Vũ nhìn bộ t·hi hài ở cửa hang.
Người này có lẽ là chủ nhân của hang động này.
Hắn không biết vì sao người này lại đến ở hang động này, nhưng có thể đoán được, người này giống Liễu Nhứ mà hắn từng gặp, là n·gười của thế giới này.
Đã gặp thì hãy để n·gười ta được an nghỉ.
Người này trước khi c·hết còn ngồi trong hang, có lẽ thích nơi này, thế là Vương Vũ bắt đầu đào hố ở cửa hang.
Đào một cái hố lớn xong, đem bộ t·hi hài đã phong hóa đến không còn hình dạng đặt xuống chôn.
Không biết tên n·gười này nên cũng không lập bia.
Sau khi đem t·hi thể vô danh nhập thổ vi an.
Vương Vũ tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bọn họ tham gia trò chơi sinh tồn là ở trong những thế giới chân thực, những thế giới này đều có câu chuyện riêng của chúng, Vương Vũ gặp bộ t·hi hài này nhưng cũng không có hứng thú đi tìm hiểu câu chuyện của người này.
Bất quá, trong trò chơi sinh tồn thế nào cũng sẽ gặp chuyện bất ngờ, lần trước ở trò chơi sinh tồn 'Cực Dạ Hoang Dã Cầu Sinh', Hoang Dã Tà Thần rõ ràng là một điều bất ngờ.
Việc gặp được bộ t·hi hài này cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Vương Vũ lấy nước và t·h·ị·t cá ra bắt đầu ăn.
Hôm nay xuống cái Đại Hạp Cốc này quá mệt rồi.
Tiếp theo phải làm gì hắn còn chưa có ý tưởng gì.
Nhưng Vương Vũ có một nghi vấn, đó là lúc còn sống, làm sao mà t·hi hài này ra vào hang động này được.
Vương Vũ tìm quanh trong hang một vòng, không p·h·át hiện bất cứ lối ra nào khác.
Muốn ra vào hang chỉ có thể qua cửa hang này.
Chẳng lẽ t·hi hài này lúc còn sống cũng có khả năng tay không leo lên vách núi dựng đứng này?
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi một chút, Vương Vũ đi tới cửa động, nhìn xuống dưới, Kim Cương Cự Viên vẫn còn ở đó.
Xem ra là muốn canh giữ hắn ở đây.
Từ tiếng kêu của đám Kim Cương Cự Viên, có thể thấy bọn chúng đầy đ·ị·c·h ý với hắn, xem ra lũ Kim Cương Cự Viên này sẽ không rời đi.
Không thể hy vọng vào việc lũ Cự Viên rời đi, Vương Vũ chỉ có thể nghĩ cách khác.
Ngay lúc đó, Vương Vũ nhìn thấy phía dưới vách núi có những mỏm đá nhô ra.
Những mỏm đá này hiển nhiên phân bố ngay phía dưới cửa hang.
Một người có thân thủ nhanh nhẹn hoàn toàn có thể thông qua những mỏm đá này để ra ngoài hang động trên vách núi thẳng đứng này.
Thì ra là vậy.
Vương Vũ đã biết sơ qua việc t·hi hài này lúc còn sống ra vào hang động bằng cách nào rồi.
Các mỏm đá nhô ra ở phía dưới hang, tuy thời gian đã lâu, nhưng vẫn lờ mờ thấy dấu vết nhân tạo.
Lúc này, trời chưa hoàn toàn tối hẳn.
Ánh trăng đã lên, gần đến rằm, trăng trên trời càng thêm tròn.
Dưới ánh trăng, dưới đáy hẻm núi cũng được chiếu sáng mờ ảo.
Vương Vũ còn định thừa dịp trời tối xuống núi, xem ra không được rồi.
Bất quá cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.
Dù cho đêm tối mịt mù, hắn cũng không dám mạo hiểm xuống đó.
Nếu như bị Kim Cương Cự Viên gặp được thì coi như xong.
Trời đã tối.
Vương Vũ vào hang, hôm nay cứ qua đêm ở đây vậy.
So với những chỗ khác, nơi này đích thực là một nơi qua đêm rất tốt.
Vương Vũ đã đi lang thang trên Hoang Đảo mười ba ngày rồi, rất khó mới tìm được một chỗ như thế này, nếu rời đi, chắc chắn hắn sẽ không cam lòng.
Hắn muốn khám phá phía dưới Đại Hạp Cốc.
Đám Kim Cương Cự Viên kia từng con đều lực lớn vô cùng, khiến Vương Vũ không thể không nghĩ tới 'kì dị quả thực'.
'Kì dị quả thực' đúng lúc là thứ giúp gia tăng lực lượng.
Thật là trùng hợp.
Nói gì thì nói, hắn đều muốn đi khám phá Đại Hạp Cốc này.
Về phần làm thế nào để đi thì chỉ có thể nghĩ cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận