Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Có Thể Tăng Thêm Vật Phẩm Số Lượng

Chương 326: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 Kim Hệ phân giải dị năng

Chương 326: 【 Sinh Hóa Nguy Cơ Chi Mạt Nhật Cầu Sinh 】 Dị năng phân giải hệ Kim loại
Lâm Mặc Hi dẫn đầu Dương tổng đi đến một văn phòng ở lầu ba tòa cao ốc. Kết cấu phòng làm việc này cũng tương tự như trên tầng cao nhất.
Lâm Mặc Hi nói: "Mọi người cứ nói chuyện, ta đi ra ngoài trước."
Vương Vũ đáp: "Không cần đâu, cô cứ ở lại đi."
Lâm Mặc Hi: "Được thôi."
Chung Tiểu Bội hỏi: "Anh tìm tôi để nói chuyện gì?"
Vương Vũ vung tay lên, một chiếc lồng sắt lớn xuất hiện ở giữa căn phòng. Lâm Mặc Hi lập tức hiểu được ý của Vương Vũ.
Chung Tiểu Bội thấy vậy giật mình kinh ngạc: "Này, này, tự dưng lại xuất hiện một cái lồng lớn như vậy, đây là ma thuật à?"
"Không, đây là dị năng của các người, những người có dị năng?"
Lồng sắt lớn bằng thép mở ra. Vương Vũ nói với Chung Tiểu Bội: "Cô đi vào đi."
Chung Tiểu Bội có chút lắp bắp: "Anh, anh muốn làm gì?"
Vương Vũ: "Cô cứ đi vào sẽ biết."
Chung Tiểu Bội: "Tôi, tôi..." Cô có chút hoảng hốt nhìn về phía Lâm Mặc Hi. Cảnh tượng này quá đáng sợ.
Lâm Mặc Hi thấy Chung Tiểu Bội nhìn mình, chỉ mỉm cười lịch sự, không nói gì. Lúc này cô biết mình không nên nhiều chuyện.
Chung Tiểu Bội thấy xin giúp đỡ Lâm Mặc Hi không được, đành nhìn sang Vương Vũ: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Vương Vũ nói: "Cô có thể chọn đi vào, hoặc cũng có thể quay người rời đi, tự cô quyết định."
Chung Tiểu Bội: "Ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết đi vào làm gì chứ?"
Vương Vũ nhìn Chung Tiểu Bội, không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô. Ý tứ là Chung Tiểu Bội phải tự đưa ra quyết định. Nàng nhất định phải lựa chọn.
"Hô ~" Chung Tiểu Bội hít sâu một hơi, rồi cố gắng trấn tĩnh lại. Cuối cùng, cô cất bước đi vào trong lồng sắt lớn, vừa đi vừa nói: "Được thôi, dù sao chỗ yếu của anh tôi cũng chẳng cần mất công như vậy, để tôi xem anh muốn làm cái gì."
Sau khi Chung Tiểu Bội đi vào trong lồng sắt lớn, cánh cửa sắt đã đóng lại. Vương Vũ lấy ra một viên tinh thể ném cho Chung Tiểu Bội: "Nuốt nó đi."
Trước đây dùng xúc xắc để tăng số lượng lên 55 viên tinh thể, đã cho Hoang Thử Vương Vương Ngũ một viên, Lâm Đông một viên, Lâm Mặc Hi một viên, giờ cho Chung Tiểu Bội một viên, còn lại 51 viên.
"Nuốt nó?" Chung Tiểu Bội nhận lấy tinh thể, do dự một chút rồi nuốt xuống. Vương Vũ và Lâm Mặc Hi đều có chút mong chờ nhìn Chung Tiểu Bội.
Sau khi nuốt viên tinh thể, Chung Tiểu Bội hỏi: "Anh cho tôi thứ gì vậy? Bây giờ có thể nói được rồi chứ."
Ngay lúc này, "Két ~ két ~". Bỗng nhiên lồng sắt lớn rung chuyển dữ dội, đồng thời trên tường và bàn ghế trong phòng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
"Chuyện gì vậy?"
"Đây là dị năng gì?"
Vương Vũ biết Chung Tiểu Bội đang có dị năng. Nhưng rốt cuộc đây là dị năng gì.
Vương Vũ nói: "Cô bình tĩnh, bình tĩnh lại, đừng làm loạn, không thì phòng sẽ sập đấy."
Còn Chung Tiểu Bội, ở bên trong lồng sắt thì mặt mày tràn đầy hưng phấn, vô cùng phấn khởi.
Chung Tiểu Bội: "Tôi, tôi cảm thấy..."
"Tôi cảm thấy..."
"Thật sự là quá thần kỳ, quá thần kỳ."
"A ~"
Vương Vũ: "Cô cảm thấy cái gì?"
"Khống chế lại đi, nếu không cái vách tường sẽ sụp đấy."
Chung Tiểu Bội đáp: "Được, tôi khống chế."
Dưới sự cố gắng khống chế của Chung Tiểu Bội, lồng sắt lớn không còn rung lắc nữa, những vết nứt trên tường và đồ đạc trong phòng cũng không tiếp tục lan rộng thêm.
Nguy hiểm thật. Sau khi Chung Tiểu Bội khống chế được, Vương Vũ hỏi: "Cô cảm thấy gì?"
Chung Tiểu Bội đáp: "Kim loại, tất cả kim loại ở gần đây, tôi đều có thể biết rõ tất cả kim loại ở xung quanh vị trí nào."
"Đồng thời, tôi có thể điều khiển những kim loại đó."
Kim loại ư? Chẳng lẽ nàng cũng có dị năng hệ kim loại hay sao?
Vương Vũ: "Tại sao cô có thể điều khiển được những kim loại này?"
Chung Tiểu Bội nói: "Tôi cảm thấy tôi có thể phân giải hết những kim loại đó."
Vương Vũ: "Phân giải? Ý là sao?"
Chung Tiểu Bội: "Ừm~"
"Anh lấy một cái đồ bằng kim loại để tôi thử xem."
Vương Vũ nói: "Được."
Sau đó Vương Vũ nhìn thấy trong văn phòng có một pho tượng voi điêu khắc bằng kim loại. Vương Vũ chỉ vào pho tượng voi: "Cô thử với con voi này xem."
Chung Tiểu Bội đáp: "Được."
Vừa nói, Chung Tiểu Bội liếc mắt nhìn pho tượng voi một cái, cái vòi voi lập tức rơi xuống, rồi toàn bộ pho tượng voi tự động sụp đổ thành một đống bột sắt.
Vương Vũ: "Đây là dị năng gì vậy?"
Rõ ràng dị năng hệ kim loại này hoàn toàn không giống với dị năng hệ kim loại của Lục Đầu Hoang Thử Vương.
Chung Tiểu Bội thấy 'kiệt tác' của mình xong thì nói: "Dị năng, tôi có được dị năng rồi."
"Anh cho tôi đồ ăn, khiến tôi có dị năng."
Chung Tiểu Bội đã hiểu, lộ vẻ vô cùng hưng phấn.
Vương Vũ hỏi: "Cô đã làm gì con voi điêu khắc đó?"
Chung Tiểu Bội nói: "Tôi chỉ làm nó biến đổi hình thái mà thôi, kiểu như kim loại này tôi có thể phân giải kết cấu kim loại bên trong nó để thay đổi trạng thái của nó."
Vương Vũ hỏi: "Ngoài kim loại ra, những vật khác thì sao, có được không?"
Chung Tiểu Bội lắc đầu: "Ngoài kim loại ra thì những vật khác không được, ví dụ như tường xung quanh căn phòng này, tôi chỉ có thể cảm nhận được cốt thép bên trong, những thứ khác thì không cảm nhận được."
Vương Vũ chỉ vào pho tượng voi điêu khắc và hỏi: "Con voi điêu khắc này cô có thể tạo lại được nó không?"
Chung Tiểu Bội ngượng ngùng lắc đầu: "Tôi chỉ có thể phân giải bức điêu khắc này, khiến nó 'tan rã' chứ không có cách nào tái tạo nó."
Vương Vũ hỏi tiếp: "Cô có thể cảm nhận được kim loại trong phạm vi bao nhiêu mét?"
Chung Tiểu Bội nói: "Trong vòng mười mấy mét xung quanh, tôi đều cảm nhận được."
Vương Vũ hỏi: "Vậy cô có thể phân giải hết những kim loại này à?"
Chung Tiểu Bội nói: "Phân giải nhiều một chút thì đương nhiên là không được, phân giải ít một chút thì được, chứ nhiều quá thì không được."
Vương Vũ chỉ vào lồng sắt lớn: "Vậy cái lồng này cô có thể phân giải được không?"
Chung Tiểu Bội nhìn lồng sắt một chút rồi lắc đầu nói: "Cái lồng này tôi cảm giác kết cấu kim loại rất kiên cố, tôi không có cách nào phân giải được nó."
Vương Vũ: "Được rồi, cô có thể đi ra rồi."
Lúc này cửa lồng sắt lớn mở ra. Chung Tiểu Bội bước ra khỏi lồng và nói: "Cảm ơn anh, đại ca, không ngờ anh lại giúp tôi có dị năng, quá cảm ơn anh."
"Trước đây tôi còn hiểu lầm anh, cứ nghĩ là anh..."
Vương Vũ: "Được rồi, mấy chuyện đó không cần nói nữa."
"Giúp cô có được dị năng cũng là để sau này cô có thể giúp tôi làm việc tốt hơn thôi."
Chung Tiểu Bội: "Đại ca, sau này tôi nhất định sẽ nghe theo anh, chỉ cần không phải chuyện táng tận lương tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh làm, anh bảo tôi làm gì thì tôi làm nấy."
"Chỉ có điều dị năng này của tôi hình như không có tác dụng gì mấy."
"Bên ngoài toàn là zombie, dị năng của tôi hoàn toàn không đối phó được với zombie." Chung Tiểu Bội có chút ỉu xìu.
Vương Vũ: "Không có dị năng nào là vô dụng cả, cô cứ suy nghĩ kỹ xem, kiểu gì cũng có chỗ dùng đến."
Chung Tiểu Bội đáp: "Vâng, đại ca, nhưng mà tôi cảm giác thể chất của mình đã được tăng cường lên ít nhất một lần rồi, bây giờ nếu đối mặt với zombie thì tôi cũng có thể tự mình gϊếŧ."
Vương Vũ: "Khi thức tỉnh dị năng, thể chất đều sẽ được tăng cường."
Chung Tiểu Bội nhìn Lâm Mặc Hi đang đứng im lặng một bên, hỏi: "Lâm Tổng, chắc cô cũng có dị năng đúng không? Cô có dị năng gì thế?"
Lâm Mặc Hi: "Cô không cần gọi tôi là Lâm Tổng, tôi lớn hơn cô hai tuổi, cứ gọi tôi là chị Lâm, hoặc chị Mặc Hi là được."
Nói xong Lâm Mặc Hi duỗi bàn tay ngọc thon dài, những tia hồ quang điện nhảy múa trên tay cô.
Chung Tiểu Bội: "Ôi trời, ngọa tào"
Bạn cần đăng nhập để bình luận