Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 94

"Không có." Lê Thành Giản kiệm lời như vàng, hắn nhìn bốn cô gái, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Các ngươi là Zombie? Zombie có thể giao tiếp à?"
Đường Dư và Kim Diệp nhìn nhau, người này có lẽ chưa xem hết diễn đàn toàn server.
"Zombie thì không thể, nhưng chúng ta thì có thể." Đường Dư trả lời.
"Nếu không phải các ngươi đặt bẫy, vậy là ai?" Tâm tư của Lê Thành Giản vẫn đặt nặng việc báo thù, xem ra hắn muốn ở lại trong trò chơi cũng vì quyết định này.
"Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây." Đường Dư lại hỏi tiếp: "Thật sự không gặp hai cô gái kia sao? Vậy có nghe nói gì không? Ví dụ như... kiểu người mù lòa." Đường Dư đột nhiên nghĩ đến, trước đó khoảng 20 người xuất hiện ở khu đầm lầy đã nhắc tới từ "mù lòa" này.
Quả nhiên, Lê Thành Giản có phản ứng, hắn lộ vẻ nghi hoặc: "Các ngươi cũng đến tìm người mù lòa à?"
"Chẳng phải đã nói rồi sao? Chúng ta muốn tìm một cô gái bị mù hai mắt."
Lê Thành Giản hừ một tiếng: "Người mù lòa không phải con gái, hắn là một lão nhân."
"Cái gì?" Lần này cả bốn người Đường Dư đều nghi hoặc, ở đâu lại xuất hiện một lão già mù.
"Trong Quỷ Cốc này, có một người mù, hắn biết một chút ngự thú chi thuật, bầu bạn với sói, hổ, gấu." Lê Thành Giản giải thích, rồi một tay gỡ ba lô trên người xuống, lấy ra một lọ dường như là thuốc bột cầm máu, lập tức rắc lên vết thương trên cổ.
"Người mù lòa là NPC à?"
"Không phải, là một người chơi có tính cách hơi cổ quái."
"Vậy những người khác tại sao lại muốn tìm hắn?"
Lê Thành Giản liếc nhìn mấy người, qua một hồi đối thoại, hắn đã tin rằng mấy người Đường Dư vào Quỷ Cốc thật sự là để tìm người. Nếu đôi bên không phải kẻ địch, hắn liền thu lại địch ý, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lời đồn rằng trong Quỷ Cốc này đã xuất hiện một ngôi đại mộ, trong mộ có binh khí cao cấp. Nhưng muốn vào mộ huyệt này cần phải có bầy sói dẫn đường, cho nên mọi người mới đi tìm lão già mù này trước... Cơ mà đây cũng chỉ là lời đồn, chưa chắc đã thật, những lời đồn thế này thường xuyên xuất hiện."
Đường Dư lập tức mất hứng, quả nhiên người chơi đang tìm kiếm mấy thứ đồ moi ra từ trong đống người chết kiểu này.
Nói thật, nàng không có cảm tình gì với mộ huyệt, cho dù bên trong có bao nhiêu vàng bạc châu báu, nàng cũng sẽ tị nhi viễn chi. Dù sao nàng hơi sợ ma quỷ, sợ những thứ hư vô mờ mịt, chém không trúng, sờ không tới.
Zombie thì giết được, chứ quỷ thì giết không nổi.
Đang nói chuyện, ánh mắt Lê Thành Giản rơi vào chuôi đao của Đường Dư, hắn "ồ" lên một tiếng, nói: "Đây là hàn băng ngọc mà."
"Thứ gì vậy?" Trong lòng Đường Dư dâng lên dự cảm không lành.
Lê Thành Giản đưa tay nhẹ nhàng chặn lưỡi đao của Đường Dư lại, chỉ vào chuôi đao nói: "Cầm lên có phải thấy hơi lạnh không, làm sao nướng cũng không ấm lên được? Đây là hàn băng ngọc, toàn thân màu đen tuyền, trước kia có một người chơi moi được từ một ngôi mộ lớn trong dãy núi phía tây, về sau bán ra ngoài, không ngờ bây giờ lại nằm trong tay một Zombie."
Dường như nói đến lĩnh vực mình rành, Lê Thành Giản nói nhiều hơn một chút.
Hít hà, Đường Dư vội cất Kinh Long vào vỏ, rồi lại xoa xoa tay lên quần áo.
Kinh Long là thanh đao Đường Dư nhặt được từ toa xe bị nổ tung, rõ ràng đã trải qua nhiệt độ cao bỏng cháy, thế nhưng lúc cầm vào tay, lại cảm thấy từng luồng khí lạnh lẽo.
Thì ra thứ này lại tự mang âm khí!
"Đừng phản ứng mạnh như vậy." Lê Thành Giản nói: "Thứ này bao nhiêu người muốn còn không được đấy."
Đường Dư dời sự chú ý khỏi thanh đao, nàng hỏi: "Ngươi đã gặp bao nhiêu người chơi tới đây rồi?"
"Khoảng mười đội."
"Nhiều vậy sao?"
"Ừm, đó là những người ta đã gặp."
Đường Dư hít sâu một hơi, nhiều người như vậy, nếu Tiểu Ly và Phó Tỉnh Duyệt đụng phải người chơi thì phải làm sao bây giờ.
Điều may mắn duy nhất của các nàng bây giờ là Tiểu Ly và Phó Tỉnh Duyệt vẫn đang ở hình dạng con người, nếu xuất hiện với thân phận Zombie, tình cảnh sẽ nguy hiểm gấp trăm lần.
Lê Thành Giản thấy sắc mặt mấy người nặng nề, bèn mở lời: "Xem ra các ngươi thật sự đến tìm người. Vậy thế này đi, chúng ta kết bạn đồng hành, ta thường hoạt động ở khu vực này, cũng tiện giúp các ngươi chỉ đường. Nhưng nếu đụng phải người chơi dùng tơ bạc, các ngươi phải giúp ta báo thù. Thấy sao?"
"Thành giao." Đường Dư vỗ tay một cái, rồi chỉ vào thi thể mập mạp trên mặt đất: "Có phiền không nếu chúng ta lấy vật tư?"
Lê Thành Giản liếc cái ba lô trên lưng Kim Diệp: "Chẳng phải các ngươi đã làm vậy rồi sao?"
Đường Dư cười ngượng hai tiếng, nhanh chóng lấy sạch vật tư của gã mập, ba lô đưa cho Phó Mộng Thanh, còn vũ khí thì đưa cho Kim Diệp, là một thanh tiểu chủy thủ.
Tiếp đó, mấy người kể lại cho Lê Thành Giản tình huống lúc đồng đội của hắn rơi xuống sườn núi và những dấu vết tìm được.
Lê Thành Giản suy nghĩ rồi nói: "Tiểu cô nương tên Tiểu Ly kia, có lẽ đã bị người chơi nào đó cứu được. Người chơi thường sẽ đi xuôi theo dòng sông, chúng ta đi về phía trước tìm thử, có lẽ sẽ đuổi kịp. Còn về cô gái kia, nơi nàng rơi xuống sườn núi, trên vách đá dựng đứng đó có huyền quan không?"
"Huyền quan?!" Mấy người đều trừng lớn mắt.
"Xem ra là không có. Vậy thì chắc không nằm trên lưu vực dòng sông rồi, có lẽ phải đi theo dòng sông đến mạch nước ngầm, rồi xuyên qua một khu rừng, hẳn là ở khu vực gần đó."
"Sao lại khẳng định như vậy?"
"Tập tục mai táng của dân bản địa nơi đây là xây huyền quan trên vách đá dựng đứng bên sông. Nắp quan tài không đóng đinh, thi thể hoặc là bị chim chóc mổ xác bay lên thiên đường, hoặc là theo quan tài gỗ mục nát rơi xuống đáy nước. Họ quan niệm con người sinh ra từ nước, lại trở về với nước. Những vách đá mà bên dưới không có nước thì sẽ không xây huyền quan. Hơn nữa các ngươi nói đã nhìn thấy sương mù, khu rừng cuối sông kia quanh năm có chướng khí, đó có lẽ chính là màn sương mù dày đặc mà các ngươi thấy."
Đường Dư xoa xoa da gà nổi lên trên người.
Lê Thành Giản đã cung cấp thông tin rất hữu ích. Các nàng quyết định đi xuôi theo dòng sông trước, xem có tìm được Tiểu Ly không, sau đó mới đến khu rừng có chướng khí kia để tìm Phó Tỉnh Duyệt.
Cuộc nói chuyện này kết thúc khi đã quá nửa đêm về sáng, mọi người bàn bạc một hồi, quyết định quay lại đường cũ lấy khí bè trước, sau đó đổi sang đi đường bộ.
Đoạn hạ lưu của dòng sông có độ dốc lớn, tốc độ dòng chảy nhanh, trên mặt nước không chừng còn xuất hiện tơ bạc. Nếu phát hiện muộn, có thể sẽ không kịp 'phanh' bè lại, liền bị cắt đứt cổ.
Trong rừng không thiếu dã thú, côn trùng và chim chóc, thậm chí mấy người còn đụng phải vài Zombie lang thang. Quần áo của những Zombie này đã rách nát không ra hình thù gì, cũng không biết là biến đổi từ đâu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận