Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 24

Các nàng đành phải ra tay, dọn dẹp đám Zombie đang vây đến. Đây là một việc tốn công vô ích, trong trò chơi thì việc tích lũy điểm là quan trọng nhất, mà các nàng đánh giết Zombie gần như chẳng thu được lợi ích gì, lại còn rất tốn sức.
Giết xong mấy con Zombie, Đường Dư chợt nảy ra ý tưởng, nói với Kim Diệp: “Zombie ven đường thì thôi bỏ qua, nhưng nếu là Zombie muốn tấn công chúng ta, ta và ngươi sẽ phụ trách kiềm chế, Tiểu Ly chỉ cần ra đòn kết liễu là được, điểm tích lũy sẽ tính cho Tiểu Ly, như vậy không bị lãng phí.”
Kim Diệp hơi giật mình, đây rõ ràng là hành động nhường lợi ích, nàng rất ít khi gặp được người hào phóng như vậy ở trong game.
“Ngươi chắc chứ? Ngươi không được lợi ích gì cả đâu.”
“Chắc chắn mà, đằng nào cũng phải giết chúng, điểm tích lũy cho đồng đội dù sao cũng tốt hơn là lãng phí vô ích.” Đường Dư tỏ vẻ không hề gì.
Nàng thật ra cũng không phải dạng lạn hảo nhân, ngược lại còn vô cùng khôn khéo, cũng biết rằng một đội chỉ có chân thành mới có thể thu phục lòng người. Huống hồ, tương lai nàng cần sự trợ giúp của Kim Diệp và Tiểu Ly, việc đó quan trọng hơn mấy chục điểm tích lũy này nhiều.
Kim Diệp đảo mắt cũng nghĩ tới điểm này, nàng không nhịn được cười lên, đúng là người thông minh, nàng thích giao thiệp với người thông minh.
Hai người ra hiệu bằng tay chân để truyền đạt ý tứ cho Tiểu Ly, Tiểu Ly cũng không khách khí, cầm dao phay lên, đâm nhát nào chuẩn nhát ấy.
Ba người giải quyết thêm được mười mấy con Zombie rải rác, đi ra khỏi khu dân cư ở rìa này.
Đi tiếp về phía trước là một siêu thị nhỏ một tầng.
Đường Dư từ xa đã thấy một đám Zombie đang vây quanh cửa ra vào siêu thị, cộng lại có chừng năm mươi con, giữa đám Zombie mơ hồ truyền đến tiếng súng, còn có tiếng người đang hét lớn điều gì đó.
Các nàng đã gặp được người chơi khác.
**Chương 13: Zombie Vương cấp C (3)**
Đường Dư kéo đồng đội bên cạnh mình, tìm một căn nhà nhỏ hai tầng ở đối diện siêu thị rồi leo lên ban công.
Nơi này xem như vùng giáp ranh thành thị và nông thôn, quy mô siêu thị cũng không lớn. Vị trí của các nàng lúc này cách siêu thị không xa lắm, chỉ ngăn cách bởi một con đường cái rộng hai làn xe.
Đứng trên cao nhìn được xa, ba người ló đầu ra khỏi ban công, rất nhanh đã nắm rõ tình hình hiện tại.
Một đội người đang bị vây khốn bên trong siêu thị, qua cửa kính có thể nhìn thấy bên trong vẫn còn sót lại vài con Zombie, lúc này bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Trông giống như là tân thủ.” Kim Diệp đưa ra kết luận. “Zombie không biết đóng cửa, cánh cửa đó hẳn là do chính bọn họ đóng lại, tự giam mình trong không gian kín thế này, không nghi ngờ gì là tự tìm đường chết, những người này hơn phân nửa là người chơi mới tham gia trò chơi.”
Nàng vừa dứt lời, bên trong siêu thị có một người đàn ông đột nhiên vung mạnh hai tay về phía các nàng.
Đường Dư ngồi thụp xuống: “Hắn nhìn thấy chúng ta rồi, đang cầu cứu chúng ta sao?”
“Hình như vậy.”
“Nhưng chúng ta là Zombie cơ mà.” Đường Dư thấy hơi buồn cười, người ở đối diện có lẽ đã nhầm các nàng thành người thường.
“Cho dù không phải Zombie thì ta cũng không xuống đâu.” Kim Diệp tỏ ra vô cùng máu lạnh. “Ngươi nhìn đám Zombie phía dưới xem, trông không giống lắm với những con chúng ta gặp phải trước đó, chúng ta ít người thế này, đi xuống đó chính là nộp mạng.”
Nghe Kim Diệp nói vậy, Đường Dư cũng phát hiện ra, đám Zombie vây quanh cửa ra vào siêu thị không phải ở trạng thái xô đẩy ồn ào như trước, mặc dù cũng chen chúc ở cùng một chỗ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, bọn chúng đều rất "lễ phép", hoặc phải nói là rất có trật tự.
Giữa mỗi con Zombie đều giữ lại một khoảng cách nhất định, không giống đám Zombie ở nơi khác, cùi chỏ chỉ hận không thể thúc vào miệng đồng loại, tay chân vung loạn xạ, cực kỳ hỗn loạn.
Đúng là đám Zombie có ý thức về ranh giới cá nhân tốt thật.
Sự khác biệt nhỏ bé này khiến Đường Dư rất kinh ngạc: “Bọn chúng cũng có ý thức ư?” Nàng hít một hơi lạnh, rồi lại phủ nhận suy nghĩ này.
Bọn chúng không biết dùng công cụ để đập vỡ cửa kính, giữa chúng cũng không có giao tiếp, mặc dù duy trì cảm giác rất trật tự, nhưng cũng chỉ biết đập cửa và gầm rú một cách vô thức.
Điều này hoàn toàn khác biệt với đám người Đường Dư.
Đường Dư nhớ lại lời Giản Ngũ đã nói trước đó, rằng Zombie Vương biến dị có thể khống chế đồng loại để tiến hành chiến đấu, chẳng lẽ những con Zombie này đều đang bị khống chế sao?
Thế thì trông cũng không lợi hại lắm nhỉ, đầu óc vẫn ngớ ngẩn như vậy.
Đang mải suy nghĩ, trên con đường cái trống trải đột nhiên vang lên một tràng tiếng súng.
Ba người trên ban công vội vàng lùi vào trong phòng, chỉ ló ba cái đầu ra, nhìn xuống đường cái.
Một chiếc xe tải chạy càng lúc càng gần, người trên xe đang nổ súng về phía cửa ra vào siêu thị, đám Zombie đang vây ở cửa nghe thấy tiếng súng, lập tức thay đổi mục tiêu tấn công, hung hãn lao về phía chiếc xe tải.
Người trên xe tải không chút hoang mang nhảy xuống xe, Đường Dư đếm sơ qua, có hơn hai mươi người, hơn nữa toàn bộ đều là nam giới cường tráng.
Những người đàn ông này dường như có kinh nghiệm chiến đấu phi thường phong phú, vũ khí trong tay bọn họ cũng rất tốt, thậm chí còn có người ném ra lựu đạn, chỉ trong vòng mười phút đồng hồ, 50 con Zombie tay không tấc sắt đã bị giải quyết sạch sẽ.
Những người bị vây trong siêu thị lúc này mới như nhìn thấy cứu tinh, phá vỡ cửa kính rồi lao ra. Bọn họ vừa khóc vừa nói: “Cảm ơn các ngươi đã ra tay cứu giúp.”
Đường Dư lại nghĩ không đúng lúc, đáng lẽ người cần cứu là đám đồng loại Zombie của ta mới phải chứ, thật thê thảm, vừa không biết dùng vũ khí lại không biết suy nghĩ, chỉ có thể chịu trận bị đánh mà thôi.
Đường Dư nhìn thấy rõ ràng, đội tân thủ này có năm người, ba nam hai nữ, người vừa nói lời cảm tạ chính là người nam giới để tóc bím.
“Tân thủ à?” Người đàn ông cầm súng đứng cạnh xe tải cười dò xét năm người, ánh mắt không hề thân thiện.
Biện tử Nam cũng đã nhận ra điểm này, nhưng hắn trực tiếp lờ đi, đáp lại: “Đúng là tân thủ.”
Người cầm súng nói: “Nếu đã như vậy, sao không gia nhập chúng ta? Chúng ta là chiến đấu viên của Hổ Báo doanh địa, đi theo chúng ta, cam đoan các ngươi sẽ không giống như lần này, bị dọa đến tè ra quần.” Nói xong hắn cười ha hả, vỗ vỗ lên hình xăm hổ báo trên vai mình.
Thật là vô lễ hết sức. Đường Dư thầm phàn nàn trong lòng, cái Hổ Báo doanh địa này xem ra cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì để đến.
Hiển nhiên, những người được cứu cũng đã nhận ra điểm này.
Nhưng Biện tử Nam thế mà lại tự mình quyết định đồng ý.
“Tốt quá, đại ca có thể thu nhận chúng ta, thật sự là may mắn.”
Bạn bè của hắn đều nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, đặc biệt là một cô gái tóc dài trong số đó, dường như đã dự cảm được nguy hiểm, liền kiên quyết nói: “Ta không đi, ta đơn đả độc đấu cũng có thể…”
Nhưng lời còn chưa nói hết, gã có hình xăm lại đột nhiên nổ một phát súng, bắn gục cô gái.
Lời nhắn của người đăng: Nếu như cảm thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ kỹ lưu lại địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Sảng văn | Văn tận thế | Cường cường
Bạn cần đăng nhập để bình luận