Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 466

Ngoài ra, Đường Dư còn kết nối được với tầm nhìn của Lâm Nhiễm.
Thông qua ánh mắt của Lâm Nhiễm, Đường Dư nhìn thấy bên trong điểm đóng quân tạm thời này chỉ còn lại ba người. Lâm Nhiễm toàn thân mệt mỏi trở về đây, những người khác cũng không cảm thấy bất ngờ, sự sắp xếp nhiệm vụ của bọn hắn chính là như vậy, người lộ mặt bỏ chạy như Kỳ Sơn là người có cơ hội sống sót cao nhất. Những người khác chỉ là quân cờ.
Tuy nhiên, vẫn có người hỏi nàng về tình hình nhiệm vụ, Lâm Nhiễm dường như nói thật: “Những người khác chết rồi, chúng ta trúng mai phục.” “Mai phục gì? Trong đại bản doanh không phải là NPC sao? Chẳng lẽ tin tức ngươi dò hỏi trước đó có sai sót?” “Đúng vậy.” Lâm Nhiễm sắc mặt ngưng trọng mở miệng: “Căn bản không có NPC, trong đại bản doanh của các nàng tất cả đều là... zombie thân hình mạnh mẽ trông coi.” Nhắc đến Zombie, Lâm Nhiễm chớp mắt, tư duy lại lan man, nàng nói như thật: “Rất nhiều zombie cao cấp, trong thôn còn có một phòng thí nghiệm, theo ta thấy, những người này đang lén lút làm thí nghiệm zombie ở đây, nói không chừng Zombie vương cấp A chính là từ đó mà ra.” Đường Dư nội tâm im lặng: ... Chuyện ma quỷ gì đây, cái này đều bịa ra cái gì vậy.
Chu Chu lên tiếng phản bác trong nhóm: “Lâm Nhiễm ngươi cái nha đầu này nói cho dễ nghe chút đi, nghe như ta là nhà khoa học quái dị nào đó vậy.” Trong phòng thí nghiệm của nàng quả thực có nằm mấy xác zombie, nhưng mà cái đó sao có thể giống nhau được.
Người kia nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả?” Không đợi Lâm Nhiễm trả lời, hắn lại vỗ đùi: “Ta đã nói mà, sao trong đội ngũ của Đường Dư lại có nhiều người chơi zombie như vậy, là do làm thí nghiệm cải tạo phải không?” Đường Dư đỡ trán, số người chơi zombie được nàng chuyển hóa trong game không nhiều, những người đáng tin đều được thu nhận dưới trướng, những người không đáng tin vừa chuyển hóa liền bị nàng đưa ra khỏi trò chơi, hóa ra trong mắt người ngoài, sự tồn tại của những người chơi zombie này vẫn là bí mật.
Lâm Nhiễm: “Ừm, ngươi đoán có lý đấy.” Cũng không biết là Lâm Nhiễm may mắn hay là người trong tiểu đội này không đủ cảnh giác, Lâm Nhiễm vậy mà bình an vượt qua một đêm. Nguy cơ duy nhất chính là đồng đội cảm thấy mái tóc của nàng hiện giờ rất kinh người, bảo nàng mau chóng báo cáo tình huống với Hà Lão Đại. Nàng đã pha trò lừa gạt qua chuyện, nói thẳng là vết thương quá đau, xử lý xong sẽ báo cáo, chờ lần sau có người hỏi thì liền nói là quên mất.
Dù sao, Đường Dư đã nói việc nàng làm nội ứng sẽ không kéo dài quá lâu, chống đỡ được một hai ngày là tốt rồi.
Nàng thuận thế còn moi được một ít tin tức, ví dụ như gần mỗi cứ điểm của Đường Dư đều có một tiểu đội đóng quân, tùy thời chuẩn bị động thủ. Lại ví dụ như đội ngũ ô hợp này của bọn hắn có số lượng rất đông, đã vượt quá 500 người.
Ngày mai, những người ở gần cứ điểm đều sẽ đến quảng trường tập trung, bọn hắn suy đoán, kẻ lĩnh đội của bọn họ muốn hạ lệnh tiến công.
Trong đêm, Đường Dư tìm Kim Diệp, Katherine và Trình Diên. Các nàng trước đó cũng không biết rằng tất cả cứ điểm đều đã bị quân địch giám sát. Nhưng mà, những người này đã không động thủ trong lúc Đường Dư rời khỏi thành A, hoặc là sợ kinh động Đường Dư, hoặc là đang đợi thời cơ chín muồi để nhất cử phát động tiến công.
Kim Diệp đề nghị, nếu cứ điểm đã bị giám sát, vậy thì cứ diễn kịch cho trót, làm lớn chuyện tìm nội ứng, toàn bộ doanh địa càng hỗn loạn càng tốt.
Về phần những kẻ đang giám sát các nàng, Đường Dư quyết định án binh bất động, để phòng 'đánh rắn động cỏ', tất cả chờ đến ngày mai hẵng nói.
Chương 201: Thận trọng từng bước 18 Quảng trường khu Thập Tự Nhai vốn là quảng trường đi bộ của Khu Phố Cổ, bây giờ đã dơ dáy, bẩn thỉu, cũ nát đến mức không nhìn ra được diện mạo thật sự của tòa nhà nữa, khắp nơi chất đống đồng nát sắt vụn, mặt đất dù không mưa cũng có những vết bẩn bất thường, trong không khí còn thoang thoảng mùi ẩm mốc và mùi hôi thối.
Tống Lãnh Trúc vẫn còn nhớ nơi này, vào giai đoạn đầu virus bùng phát, nàng đã ở đây vài ngày. Trên những bức tường cháy đen và cửa xung quanh, vẫn còn lưu lại dấu vết của trận đại hỏa hoạn nổi lên lúc trước khi chống cự zombie.
Chỉ cần quan sát địa hình một chút, Tống Lãnh Trúc liền hiểu rõ tại sao địch quân lại muốn tập hợp tại nơi này.
“Chính giữa quảng trường là một ngã tư, nối liền với hai đại lộ. Nhìn thì có vẻ rộng lớn không có gì che chắn, nhưng thực ra giữa các tòa nhà có rất nhiều hẻm nhỏ.” Tống Lãnh Trúc nhoài người ra khỏi sân thượng, nhìn xuống dưới lầu, “Loại ngõ hẻm nhỏ hẹp này thông tứ phía, người một khi đã chui vào thì sẽ rất khó bị tìm thấy.” Đây là một địa điểm vừa thuận tiện cho việc tập hợp, lại vừa thuận tiện cho việc rút lui, thêm nữa là vì hoàn cảnh quá tệ, nên gần như không có người chơi hay NPC nào sẽ đến nơi này nữa.
Đường Dư cũng nhìn theo ánh mắt của Tống Lãnh Trúc, những ngõ nhỏ này chật hẹp lạ thường, có thể bước thẳng từ sân thượng của tòa nhà này sang tòa nhà khác. Nàng thu người về: “Nói cách khác, những người này đã tính toán đến cả tình huống đột xuất, thật đúng là thận trọng.” Lúc này, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, trên sân thượng chỉ có hai người bọn họ. Những người còn lại vẫn đang tạm thời chờ lệnh trong doanh địa, Đường Dư bảo Kim Diệp cứ án binh bất động trước đã.
Lâm Nhiễm gửi một tin nhắn văn bản trong nhóm của doanh địa: “Sắp đến giờ rồi.” Đội ngũ của các nàng ở cách xa khu Thập Tự Nhai, vì vậy đã xuất phát từ rất sớm. Ngoại trừ nàng, ba người chơi còn lại cũng không đi hết, vẫn lưu lại một người canh giữ, hai người kia cùng Lâm Nhiễm đã đến gần quảng trường.
Đường Dư và Tống Lãnh Trúc đang đợi trên nóc một tòa nhà vắng vẻ. Trong tầm mắt của Đường Dư, ba người Lâm Nhiễm từ lúc tiến vào phố đi bộ thì không nói chuyện với nhau nữa, trong tay cũng không có dụng cụ chiếu sáng, giống như ba con muỗi lặng lẽ trượt vào bóng đêm, vô thanh vô tức.
Lâm Nhiễm âm thầm lau mồ hôi, người của đội ngũ này dường như rất quen thuộc nơi đây, cũng có một bộ quy tắc riêng của mình. Nàng hơi chậm bước chân lại, tụt lại phía sau, để tránh bị lộ chuyện không biết đường.
Người đi phía trước không tiến vào quảng trường từ cổng chính, mà rẽ vào một con hẻm nhỏ ở góc cạnh đó. Giữa đường, nàng còn gặp người của đội ngũ khác, nhưng tất cả mọi người đều không nói chuyện, chỉ vội vàng ngẩng đầu nhìn lướt qua, rồi lách qua nhau đi theo lộ trình riêng của mình mà tách ra.
Lâm Nhiễm đi theo phía sau, phát hiện người phía trước bảy quẹo tám rẽ. Rõ ràng đã đến khu vực Thập Tự Nhai, vậy mà còn lượn một vòng mới quay lại gần quảng trường. Lâm Nhiễm kịp phản ứng, bọn hắn có lẽ có lộ trình và lối ra đặc biệt, nếu như vị trí xuất hiện không đúng, người ngoài có thể phát giác ra ngay.
Yên tĩnh, bên trong phố đi bộ tràn ngập sự hoang vắng tĩnh lặng, từ góc nhìn của người ngoài, con đường nơi đây không một bóng người.
Rất nhanh, đã đến nửa đêm, bóng người từ trong các ngõ hẻm chui ra, như thủy triều tuôn về giữa quảng trường, đứng giữa đống rác thải vương vãi khắp nơi, chỉ có chính giữa là một ngọn nến yếu ớt.
Lâm Nhiễm đếm sơ qua, những người này không hoàn toàn là người từ các điểm giám sát, điểm giám sát mà nàng ở trước kia cũng chỉ bố trí hơn 20 người. Tính toán số lượng, tám điểm giám sát đại khái là 200 người, những người thừa ra này không biết bình thường phụ trách làm gì, hiện tại tất cả đều tụ tập tại một chỗ. Tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi người lãnh đạo sẽ đến trong lần tập hợp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận