Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 183

Hành lang vô cùng rộng lớn, bóng đèn chân không trên trần tất cả đều còn nguyên vẹn, chỉ là không có điện, những bóng đèn này đều đã ngừng hoạt động. Bốn người Tống Lãnh Trúc đợi ở cửa thang máy, thấy nhóm người Đường Dư đến mới lên tiếng nói: “Cách mặt đất khoảng...... chừng mười mét.” Mười mét, độ sâu tương đương một nhà ga xe lửa bỏ hoang trong thành phố.
Kim Diệp đứng bên cạnh Đường Dư, nhíu mày nói: “Phía trước không phải là đại bản doanh của chủ lĩnh người chứ?” A Zombie cố tình dẫn các nàng đến phòng thí nghiệm lầu hai, sau khi không địch lại đối thủ thì vội vàng bỏ chạy, rất có thể là đi tìm đồng đội, các nàng không quên, đối phương cũng có đội hình ba người. Không gian dưới lòng đất này chắc chắn có vấn đề.
Đường Dư vội nói: “Phỉ phỉ phỉ, miệng của ngươi từng khai quang, đừng nói lung tung.”
Tiểu Ly bênh vực nói: “Đó là vì Kim Diệp suy nghĩ chín chắn, quan sát cẩn thận, nhiều suy đoán của nàng đều đúng, Đường Dư ngươi phải nghe chứ.”
Đấy, còn bênh người ta nữa.
“Biết rồi!” Kim Diệp bước lên phía trước một bước, che Tiểu Ly một nửa sau lưng mình, đồng thời dặn dò Đường Dư: “Nhất định phải cẩn thận một chút.”
Đường ống rất nhanh đã tới cuối đường, hiện ra là một phòng thí nghiệm cực kỳ rộng rãi, khác với phòng thí nghiệm lầu hai, thiết bị ở đây trông càng tinh vi hơn, rõ ràng là đã tốn rất nhiều tiền. Thiết bị trong phòng được bày biện rất đầy đủ, có đủ loại, còn có rất nhiều phòng làm việc dạng kén độc lập, xuyên qua cửa sổ kính, có thể thấy các dụng cụ tinh vi được trưng bày bên trong.
Điều khiến mọi người giật mình là, trong phòng thí nghiệm có đèn.
Không phải thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ dụng cụ, mà là những bóng đèn chân không đang sáng rõ thực sự, chiếu rọi toàn bộ phòng thí nghiệm màu trắng bạc trở nên lạnh lẽo thấu xương, không có chút hơi ấm nào.
Trong phòng thí nghiệm lớn như vậy không có một bóng người, không biết A Zombie ẩn náu ở đâu.
Ánh mắt Tống Lãnh Trúc sắc như kiếm, đánh giá phòng thí nghiệm một lượt, ánh mắt lướt qua mặt Đường Dư, nàng ra hiệu cho cặp song sinh. Sau đó, cặp song sinh lấy ra từ trong ba lô hai khối đồ vật trông như viên gạch, gắn vào hai bên lối vào phòng thí nghiệm, một cái bên trái, một cái bên phải.
Đường Dư không biết đó là thứ gì, thấy cặp song sinh không có động tác nào khác, cũng không để trong lòng, nhấc chân đi vào bên trong phòng thí nghiệm.
Một thiết bị giống như giường phẫu thuật nằm ngang trước mặt mọi người, đầu giường được trang bị một bộ dụng cụ tinh vi hình bán nguyệt, dây điện và ống thép kim loại quấn quanh trên đó, có lẽ là thứ dùng để chụp lên đầu người.
“Ta đoán sai rồi.” Chu Chu nói. “Vốn liếng và thiết bị đầu tư lớn như vậy, đây không phải là một thí nghiệm bí mật mà chỉ một nhà khoa học có thể làm được.”
Quả đúng là như vậy, thiết bị ở đây nhìn qua là biết giá không rẻ, ngay cả đèn chân không kia cũng là loại bóng đèn chuyên dụng, thêm nữa nơi này đã bị bỏ hoang lâu như vậy, vẫn còn điện hoạt động, trong phòng cũng có không khí lưu thông, chắc hẳn phòng thí nghiệm dưới lòng đất này có một hệ thống điện và thông gió độc lập với căn cứ bên trên.
Đây không phải thứ mà một người hay một đội có thể xây dựng được, e rằng, thí nghiệm tiến hành ở đây đã được căn cứ nghiên cứu cho phép, nhưng là một hạng mục không thể công khai.
Mấy người rón rén bước đi, nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất, lặng lẽ di chuyển vào sâu trong phòng thí nghiệm.
Đường Dư chuyển dị năng sang dự đoán trước, trong lòng nàng rất rõ, tình hình hiện tại là địch tối ta sáng, rất có thể mọi hành động đều đang bị người khác giám sát.
Đội của nàng và Tống Lãnh Trúc duy trì đội hình phòng ngự một trái một phải tiến về phía trước, cặp song sinh thỉnh thoảng lại lôi ra “cục gạch”, gắn lên các thiết bị gần đó, một cục bên trái, một cục bên phải.
Chỉ có Chu Chu là đi lanh quanh khắp nơi, hoàn toàn không giống người đang xâm nhập hang cọp, chỗ này sờ một cái, chỗ kia ngó một cái, chỉ hận không thể chuyển cả phòng thí nghiệm về doanh địa.
“Đường Dư.” Chu Chu đột nhiên gọi một tiếng. “Nhìn chỗ đó kìa.” Nàng vươn tay, chỉ về một hướng.
Ánh mắt mọi người bị nàng thu hút, nhìn về phía Chu Chu chỉ.
Đó là một dãy lọ thủy tinh cỡ nhỏ, trong lọ chứa đầy dung dịch màu hổ phách, trong chất lỏng lơ lửng rất nhiều tạp chất. Ban đầu mọi người không nhận ra đó là gì, mãi cho đến khi lại gần, Đường Dư mới hít sâu một hơi.
Là não.
Không biết là não của sinh vật gì, được bảo quản cực kỳ tốt trong dung dịch, thậm chí có thể thấy rõ các rãnh trên vỏ đại não.
“Não người.” Chu Chu khẳng định. Nàng đã thấy qua, cũng đã xử lý qua rất nhiều, những con Zombie bị nàng giải phẫu cũng có cơ quan là bộ não này.
Đường Dư chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nàng hỏi Chu Chu: “Đây là não chết lấy từ thi thể? Hay là não sống?”
“À, cái này ta cũng không biết.” Không tiến hành nghiên cứu liên quan, chỉ dựa vào mắt thường thì không thể nhìn ra được. “Nhưng mà dịch nuôi cấy và thiết bị đông lạnh này không được bảo trì, não sống cũng biến thành não chết rồi.” Chu Chu nói.
Loại thiết bị này không chỉ có một, nhìn ra xa hơn, đâu đâu cũng có, không chỉ có não người, mà còn có những thứ khác không nhìn ra hình dạng, dường như khu vực này là nơi chất đống các mô cơ thể người.
Xa hơn một chút, những lọ thủy tinh nhỏ biến thành lớn, lờ mờ có những bóng đen trôi nổi. Trước đó mọi người đã từng thấy Zombie bị ngâm trong máu, lúc này trong lòng đã sớm có chuẩn bị tâm lý và suy đoán, đến gần xem xét, quả đúng như vậy, thứ trôi nổi trong bình chính là cơ thể người.
Những người bên trong bình chứa có nam có nữ, đủ mọi lứa tuổi trưởng thành, cơ thể họ hoàn chỉnh, hai mắt nhắm hờ, vẻ mặt bình thản, mặc quần áo rộng màu trắng, trông như chỉ đang ngủ say, cũng không có dấu hiệu bị Zombie hóa.
Ánh mắt Tống Lãnh Trúc dừng lại trên quần áo của những người này, sững sờ hồi lâu.
Tiểu Thất không nén được lòng như vậy, nàng quay đầu nhìn Tống Lãnh Trúc: “Tống...... Tống đội, chủ lĩnh người có phải cũng mặc quần áo giống thế này không?” Các nàng từng đối mặt với chủ lĩnh người, dĩ nhiên là đã thấy trang phục của chủ lĩnh người.
Nghe vậy, Đường Dư chuyển ánh mắt lên lọ thủy tinh, quan sát tỉ mỉ quần áo của người trong bình. Đó là bộ áo tay ngắn và quần đùi màu trắng vô cùng đơn giản, không có giày, chỉ có ở phần ngực áo, có đánh dấu một ký hiệu cây sinh mệnh màu vàng.
Tiểu Ly hỏi: “Chủ lĩnh người mặc quần áo như thế này sao? Nàng...... Nàng không phải là bò ra từ trong cái bình này chứ?”
Nghe câu hỏi này, mọi người ngẩng mắt nhìn mới phát hiện, có mấy cái bình quả thực đang trống không.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc gáy mấy người, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi trước suy đoán của Tiểu Ly. Những người này hẳn đã bị đặt ở đây hơn một năm, làm sao có thể còn sống? Còn có khả năng leo ra từ trong bình này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận