Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 69

Huống chi các nàng cùng Tống Lãnh Trúc đã giao đấu bao nhiêu lần, Tống Lãnh Trúc hung ác như thần sát thế kia, vào đội khẳng định không có quả ngon để ăn. Đường Dư nghĩ, nói không chừng Tống Lãnh Trúc chuẩn bị công báo tư thù, không chừng sẽ tra tấn nàng thế nào, quy thuận? Không có khả năng!
Tống Lãnh Trúc có chút tiếc hận: “Không thể trở thành đồng đội, thả các ngươi đi lại biến thành kình địch, vậy không bằng...... giết.”
“Ngươi! Ngươi một người sống sờ sờ sao lại nói ra những lời lạnh như băng như thế.” Tiểu Ly hùng hùng hổ hổ.
Chu Chu ở một bên thu dọn cái rương của mình, nàng cười nói: “Tống tiểu thư cũng làm ăn kiểu ép bán ép mua sao?”
Tống Lãnh Trúc trả lời: “Thuận miệng nói một chút thôi.” Nàng cũng không rút súng, cũng không làm ra tư thế công kích.
Tống Lãnh Trúc quả thực chưa nghĩ ra muốn xử trí Đường Dư thế nào, trước kia nàng coi Đường Dư là zombie biến dị, bởi vậy quen thói đuổi tận giết tuyệt đối phương, nhưng trải qua nhiệm vụ lần này, nàng có thể khẳng định ba người này là người chơi có năng lực suy nghĩ, chỉ là không biết vì sao lại thành bộ dạng này.
Đã như vậy, nàng liền không có lý do tùy tiện động thủ. Huống chi qua khoảng thời gian quan sát này, hành vi của ba người Đường Dư không giống với những người chơi khác chỉ biết lợi ích trên hết, điều này khiến nàng thoáng có chút xúc động.
Biện pháp đảm bảo nhất hiện nay là đem ba người này mang theo bên người, chỉ tiếc lời mời quy thuận của nàng đã bị ba người cự tuyệt.
Tống Lãnh Trúc nhìn Đường Dư một chút, đối phương trông rất cừu thị bộ dáng của mình, thế là quay đầu hỏi Chu Chu: “Ngươi có đề nghị gì hay không?”
Chu Chu lắc đầu, nàng nhấc cái rương lên, xem ra chuẩn bị chạy trốn. “Quy củ cũ, đồ ta muốn ta sẽ tìm Tiểu Thất lấy, giao dịch của chúng ta coi như hoàn thành, ta xin cáo từ trước, ngươi cứ từ từ suy nghĩ biện pháp.”
Tiểu Ly rướn cổ lên: “Này, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng trải qua hoạn nạn, ngươi không cứu chúng ta sao?”
Chu Chu hé miệng cười một tiếng: “Không có điểm tích lũy a.”
Dựa vào! Đường Dư tức đến trợn trắng mắt, Chu bác sĩ trước đó bỏ công cứu Hoàng Thiên Thiên đi đâu rồi! Kẻ này chỉ xem NPC là người, không xem người chơi ra gì!
Chu Chu không để ý đến đám người nữa, trực tiếp kéo Tiểu Thất sang một bên, ghé tai nói hai câu, Tiểu Thất liền ngồi xổm xuống tìm kiếm thứ gì đó trong ba lô.
Đầu óc Đường Dư có một thoáng trống rỗng, nhưng một lát sau nàng đột nhiên phản ứng lại, chờ đã, Tiểu Thất bị gọi đi rồi, hiện tại không có ai giữ nàng nữa!
Đường Dư không biết Chu Chu cố ý dẫn Tiểu Thất đi, hay là trùng hợp, nàng không kịp nghĩ nhiều nữa, vô thức phát động ẩn thân.
Tống Lãnh Trúc vốn đang theo dõi giao dịch của Chu Chu, khóe mắt liếc thấy Đường Dư biến mất vào hư không, nàng khẽ hô một tiếng không tốt, đưa tay chụp vào khoảng không.
Đầu ngón tay dường như chạm đến một mảng da mềm mại, nhưng khi nắm tay lại, chỉ bắt được khoảng không.
Mèo đen không biết từ đâu chui ra, cản Tống Lãnh Trúc lại một chút, cú cản này đã cho Đường Dư cơ hội thở dốc.
Nhưng Đường Dư rất buồn rầu, xích sắt trên người nàng tuy cũng ẩn thân cùng lúc, nhưng đầu kia của xích sắt lại buộc vào người Tiểu Ly và Kim Diệp, nàng không có cách nào khiến người sống sờ sờ cũng ẩn thân cùng mình.
Tai hại của dị năng này, lúc này đều bộc lộ ra hết.
Vũ khí của ba người Đường Dư, ngay ngày đầu tiên bị bắt đã bị Tống Lãnh Trúc tước đoạt, vì thế các nàng còn giãy dụa phản kháng hai lần, nhưng ba người bị trói hai tay, hoàn toàn đánh không lại đối phương.
Xích sắt này là công cụ của một trong hai tên song bào thai, không biết làm bằng gì, càng giãy dụa lại càng siết chặt. Xích sắt trên người mỗi người đều có một cái khóa, không có vũ khí thì không cách nào mở ra.
Việc cấp bách là đoạt lại đao của mình.
Kinh Long được Tống Lãnh Trúc mang theo bên người, lúc này được bọc trong một lớp vải, đang treo bên hông. Thân đao Kinh Long quá dài, rất khó để sát người, điều này cho Đường Dư cơ hội cướp đoạt.
Đường Dư thỉnh thoảng thay đổi vị trí, tìm thời cơ ra tay, cánh tay nàng bị trói, nhưng cổ tay vẫn có thể cử động.
Nàng nhìn chằm chằm vào eo đối phương, trước khi mọi người tìm được vị trí của nàng, tìm cơ hội vòng ra bên cạnh Tống Lãnh Trúc, một tay nắm chặt chuôi đao, thuận lợi rút đao ra.
Có một khoảnh khắc, Đường Dư nảy sinh ý định công kích, hiện tại chỉ cần vung ngang một đao, là có thể chém về phía chiếc eo nhỏ của Tống Lãnh Trúc.
Mặc dù Tống Lãnh Trúc trong ba ngày này không làm hại các nàng, nhưng không biết lúc nào đối phương sẽ động thủ, Đường Dư không cho rằng Tống Lãnh Trúc thiện lương bao nhiêu, ấn tượng của nàng về Tống Lãnh Trúc thật sự không tốt.
Đó là cơ hội tiến công hiếm có.
Cho nên nàng động thủ, dùng cổ tay còn có thể hoạt động nhẹ nhàng xoay một cái, Kinh Long rơi vào tay nàng, giống như có sinh mệnh, thẳng tắp chém về phía Tống Lãnh Trúc.
Chỉ tiếc, Đường Dư quên mất dị năng dự đoán nguy hiểm của Tống Lãnh Trúc.
Tống Lãnh Trúc vội vàng lùi lại một bước, đồng thời tung một cú đá bay về phía vị trí vốn đứng yên.
Đường Dư vì phát động tiến công mà hiện thân, vừa vặn bị Tống Lãnh Trúc đá trúng vai phải, trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
Đầu kia xích sắt nối với Kim Diệp và Tiểu Ly cũng bị lực xung kích kéo cho lảo đảo.
Tống Lãnh Trúc dừng lại tại chỗ một thoáng, cảm xúc trong mắt không rõ ý vị. Đường Dư đã hạ sát thủ, nếu như thể lực nàng kém một chút, không tránh khỏi được một đao này, chỉ sợ sớm đã bị chém ngang lưng.
Rõ ràng nàng đã không có ý định giết chết Đường Dư, cố ý hòa hoãn quan hệ hai bên, nhưng địch ý của đối phương vẫn mãnh liệt như vậy.
Ánh mắt Tống Lãnh Trúc lại khôi phục Thanh Minh, đã như vậy, vậy các nàng cứ làm địch nhân đi.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống đất, Đường Dư lại ẩn thân lần nữa, dị năng phát động rất kịp thời, vì Tống Lãnh Trúc đã rút súng ra.
Đường Dư quyết đoán cực nhanh, mượn lực kéo của xích sắt lăn khỏi chỗ, đến gần Kim Diệp và Tiểu Ly, vung liên tiếp hai đao, chặt đứt xích sắt trên người đồng đội.
Song bào thai vội đưa tay ra bắt, một bên Lý Thị vì muốn báo ơn nên cản song bào thai lại, Kim Diệp và Tiểu Ly cũng vội vàng kinh hãi, ngay khoảnh khắc dây trói được tháo ra, co cẳng chạy thẳng ra ngoài.
Không biết vì sao, tốc độ chạy của Kim Diệp và Tiểu Ly nhanh hơn trước rất nhiều, độ nhanh nhẹn cũng khác biệt rõ ràng.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cân nhắc chuyện này.
Đoạn xích sắt nối liền rơi xuống xoảng một tiếng, chỉ còn lại bế tắc trên người Đường Dư là chưa được giải khai.
Góc độ cầm đao của Đường Dư không thể chặt đứt xích sắt trên người mình, nàng liền không vội xử lý, bây giờ chạy trốn mới là thượng sách, dù sao chân nàng cũng không bị trói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận