Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 261

Âm thanh càng truyền càng xa, dần dần không nghe thấy được.
Đường Dư lúc này mới quay đầu lại, thu lại vẻ mặt ngoan ngoãn kia, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên nghiêm túc.
Căn phòng bệnh được gọi là bình thường này, cũng không chỉ có một mình nàng là Zombie, trong phòng bệnh lớn như vậy bày biện mười mấy chiếc giường bệnh đơn sơ, 13 Zombie yên lặng nằm trên giường, trừng lớn mắt nhìn lên trần nhà, giống như vật chết.
Đường Dư ngước mắt, nhìn thấy một góc bên trái trần nhà có một cái camera, chấm đỏ của camera thỉnh thoảng lóe lên hai lần, rõ ràng là đang hoạt động.
Nàng xác định được hai chuyện, một là thành phố này có điện, hai là nhất cử nhất động của nàng đang bị giám sát.
Đường Dư chuyển động đầu lưỡi, lấy viên thuốc màu trắng đặt dưới lưỡi ra. Đồng thời, một bóng đen xuất hiện trong góc, che phủ phía trên camera.......
“Thế nào? Bọn chúng có động tĩnh gì lạ không?” Trên màn hình điện tử truyền đến lời hỏi thăm của cấp trên.
“Không có, đều nằm yên, mọi thứ bình thường.” Gã thanh niên di chuyển con chuột khỏi màn hình máy giám thị, trước mặt hắn bày hơn 30 máy giám thị, mấy trăm con Zombie yên lặng nằm trong khung hình, ngoại trừ phòng của Đường Dư có màn hình đen trong nháy mắt, không có bất kỳ sự cố bất ngờ nào xảy ra.
Gã thanh niên không báo cáo sự cố này, bởi vì hình ảnh chỉ bị đen một giây rồi khôi phục bình thường, con Zombie mới đến kia vẫn nằm yên, trông không có gì khác biệt so với những Zombie khác.
“Zombie vương cũng không có gì sao?” “Không có, sau khi bị tiêm thuốc vào, nó liền nằm xuống.” Gã thanh niên liếc nhìn Kim Diệp đang bị giam giữ riêng, trên màn hình vẫn yên lặng không tiếng động.
“Đúng là Zombie vương vừa mới chuyển hóa, ngay cả dị năng cũng không có, ngươi tốt nhất nên trông chừng cẩn thận.” “Vâng, Lâu tiên sinh.” Gã thanh niên đáp lại một câu, hắn tắt màn hình điện tử, đứng dậy đốt một điếu thuốc.
Trong làn khói thuốc, vẻ mặt cung kính kia biến mất khỏi mặt gã thanh niên, nét mặt hắn trở nên có chút xem thường và khinh miệt, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn giám sát, hắn tiện tay phủi đi.
“Việc chết tiệt này, mỗi ngày chỉ kiếm được có hai cái tín dụng tệ thế này, có ích lợi gì đâu, khốn thật.” Gã thanh niên lẩm bẩm chửi bới để trút giận.
Hắn hóp má rít mạnh mấy hơi thuốc lớn, sau đó ném mẩu thuốc xuống đất, dùng mũi giày di nát, giống như đang nghiền nát cả cục tức trong lòng. Hắn thấy trái phải đều nhàm chán, dứt khoát ngả người nằm xuống chiếc ghế dài bên cạnh, lật xem cuốn tạp chí cũ trong tay, rất nhanh, trong phòng giám sát liền vang lên tiếng ngáy.
Hắn không thấy được rằng, trong phòng Đường Dư lại xuất hiện bóng đen, không chỉ vậy, bóng đen kia còn di chuyển ra xa màn hình, lộ ra bộ mặt thật trông như hắc ín, thậm chí còn nhảy múa.......
Đường Dư để bóng đen lắc lư trái ba vòng phải ba vòng, còn nàng thì trợn tròn mắt, nằm trên giường đóng giả xác chết.
Đợi đến khi bóng đen lắc đến vòng thứ tư, nàng cuối cùng cũng xác định được, phía sau camera này không có người giám sát.
Ít nhất là lúc này không có người giám sát.
Nếu không thì đám lính canh bên ngoài đã sớm xông vào rồi, chứ không phải như bây giờ đang tán gẫu về phụ nữ ở bên ngoài, tiếng nói lớn đến mức Đường Dư cũng nghe thấy.
Thật sự cho rằng Zombie không hiểu tiếng người sao?
Đường Dư bật người ngồi dậy khỏi giường, nàng cất viên thuốc ướt trong lòng bàn tay vào túi, sau đó lấy ra mười mấy ống huyết thanh màu lam, tiêm cho tất cả đám Zombie trên giường mỗi người một mũi.
Nếu đối phương thông minh một chút, đã không giam nàng chung với đám Zombie này.
Nhưng bây giờ lại vừa hay, hành vi tặng đồng đội này khiến Đường Dư vô cùng hưởng thụ.
Đám Zombie bị tiêm thuốc xong, ánh mắt đã có tiêu cự, thành công biến thành người một nhà. Đường Dư không để bọn chúng động đậy, vẫn duy trì tư thế ban đầu không nhúc nhích, còn chính nàng thì đứng ngay dưới camera, mở vòng tay, gửi tin nhắn nhóm trong doanh địa.
Đầu tiên là đồng bộ tình hình của mình, sau đó hỏi thăm Tiểu Ly về tình cảnh của nàng, cuối cùng là miêu tả cho Chu Chu cảm giác đặc thù của ức chế tề và phản ứng sau khi sử dụng.
Tiểu Ly không trả lời ngay, ngược lại Chu Chu lại đưa ra phán đoán trước:
“Có lẽ là một loại thuốc nào đó ngăn chặn thần kinh cột sống, nhưng chắc không có hiệu quả lâu dài, mà còn có thể có tác dụng phụ nào đó.” “Cũng phải, nếu thật sự có thứ tốt như vậy, tất cả Zombie đã bị bọn hắn tiêu diệt hết rồi.” “Đường Dư, ngươi mang một ít về cho ta xem thử đi.” Chu Chu có chút ngứa ngáy trong lòng.
“Nếu như ta về được.” Đường Dư trả lời xong, lại nằm về giường, thuận tiện gọi bóng đen trở về.
Giao diện của nàng không đóng lại, vẫn luôn duy trì trạng thái mở, để tiện nhận tin tức của Tiểu Ly.
Nhưng Tiểu Ly không biết là đang không tiện hay có tình huống đột xuất gì, mà mãi vẫn chưa trả lời.
Hiện giờ, Kim Diệp có lẽ đã bị tiêm ức chế tề, cũng không biết tình hình thế nào.
Đường Dư mắt mở trừng trừng, nằm yên, trong đầu sắp xếp lại một lần những cảnh tượng nhìn thấy trên đường đi.
Lãnh đạo của thành phố này tên là Lâm Trọng Kỳ, điều này biết được từ miệng Lê Lạc. Tống Lãnh Trúc và Lâm Trọng Kỳ đã thực hiện giao dịch nào đó, giao dịch này có liên quan đến chính mình, và Lê Lạc chính là người phụ trách giao tiếp cho giao dịch này.
Cho nên việc Lê Lạc và chính mình gặp nhau không phải ngẫu nhiên, mà là một sự “trùng hợp” đã được sắp đặt từ lâu.
Đường Dư rất dễ liên tưởng đến việc Tống Lãnh Trúc bán đứng mình, nói không chừng nàng đã từng lắc ly rượu đỏ, bắt chéo chân nói với Lâm Trọng Kỳ: “Này, ngươi đang nghiên cứu Zombie đúng không? Vừa hay ta biết một Zombie vương, ta dụ nó đến đưa cho ngươi, ngươi cho ta chút lợi lộc, hắc hắc hắc.” Đường Dư gạt bỏ liên tưởng này, đầu tiên là Tống Lãnh Trúc sẽ không nói chuyện như một kẻ gian thương, thứ hai là Tống Lãnh Trúc sẽ không vô duyên vô cớ bán đứng mình như một con bài giao dịch đến nơi này, dù sao thì người phụ nữ này còn từng nói ở thư viện là muốn giúp mình một tay.
Giúp, chứ không phải trói, Đường Dư xác định mình không nghe lầm.
Như vậy rất có thể Tống Lãnh Trúc đã phát hiện ra điều gì đó, nên mới dẫn mình đến Tùng Minh Thành, nhưng vì tình hình nơi này đặc thù, thân phận của mình lại nhạy cảm, nên nàng không thể không dùng thủ đoạn như vậy.
Tùng Minh Thành.
Trong đầu Đường Dư hiện lên tường thành cao lớn và khu phố phồn vinh kia.
Nơi này là một doanh địa của người sống sót, quy mô đã vô cùng lớn, bao trọn cả nửa khu vực ngã tư trung tâm của Tùng Minh Thành, nói ít cũng có hai, ba trăm người. So với nơi này, doanh địa của chính Đường Dư và bắc doanh, đơn giản chỉ là tôm tép chạm mặt cá mập trắng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận