Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 497

Đường Dư men theo ống thông gió, quay lại điểm xuất phát nơi nàng đã chui vào đường ống trước đó —— nhà vệ sinh ở đại sảnh khu nội trú. Cũng may đường ống ở đây được thi công tương đối rộng rãi vì nhu cầu thông gió, đủ để nàng cúi người di chuyển.
Nàng nhìn xuống qua khe hở, lúc này trong nhà vệ sinh không có ai, nhưng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài. Khu nội trú đã bị người chơi chiếm lĩnh, lúc này bất kỳ chỗ nào cũng có thể đụng phải địch nhân.
Đường Dư thăm dò qua, năng lực của những người này không đồng đều, có người mạnh hơn nàng rất nhiều, cũng có người chơi mà năng lực phản ứng còn không bằng nàng. Nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc ai thua ai thắng.
May mắn là, Đường Dư phát hiện những người chơi đến vây bắt nàng không phải là một thể thống nhất, bọn hắn thuộc các đội ngũ khác nhau, cạnh tranh lẫn nhau, ai cũng muốn giành được tiên cơ. Điều này cho nàng không gian để phát huy.
Đường Dư cố ý dùng chuôi đao gõ vào một bên đường ống, tiếng vang trầm đục giống như có người đá trúng tấm sắt. Rất nhanh liền có ba người cầm vũ khí cảnh giác chui vào nhà vệ sinh.
Những người này đang điều tra tung tích, vừa lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, tiếng động bên trong lập tức khơi dậy sự cảnh giác của bọn hắn.
Có người phát hiện trên trần nhà mất một viên gạch: “Này, không phải là chui lên trần nhà rồi chứ?” “Khó trách đã đến điểm đỏ mà còn tìm không thấy.”
Một người có vẻ là đội trưởng trong đó chỉ định: “Ngươi leo lên xem thử.” Hắn lặng lẽ đóng cửa nhà vệ sinh lại, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại khóa trái. Chỗ tốt này bị hắn nhặt được rồi.
Một người khác trèo lên bồn rửa tay, vịn vào gương đứng thẳng người.
Đường Dư từ trong khe hở đánh giá động tác leo lên của người kia, không nhanh nhẹn hơn nàng bao nhiêu. Cho nên, nàng quyết định hành động.
Trong lúc mọi người bên dưới đều nhìn vào chỗ trống trên trần nhà đó, không ai chú ý tới một mảng trần nhà khác bị lỏng ra, đó mới là lối ra thật sự của giếng thông gió.
Đường Dư từ trên trời giáng xuống, lúc rơi xuống đã dùng súng ngắn gắn ống giảm thanh bắn liên tục hai phát. Cùng lúc đó, một thanh đoản đao xoay vòng lướt qua cổ một người, cắm vào vách tường phía sau hắn.
Đường Dư phát hiện, nàng dùng đao chuẩn xác hơn nhiều so với dùng súng.
Nàng rút đoản đao ra, tiện tay lấy luôn vũ khí của ba người, đem cả ba khẩu súng tiểu liên treo hết lên người. Vũ khí, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Tiếng động đánh nhau không tính là lớn, nhưng khóa cửa bị người bên ngoài vặn. Có lẽ là một đợt người chơi khác cũng nghe tiếng động tới điều tra. Đường Dư thầm tính toán, lần này không chắc may mắn như vậy mà đụng phải một đám gà mờ, nàng cần phải rời khỏi đây trước đã.
Ở một góc khác của nhà vệ sinh còn có một cửa sổ thoát khí, kính đã sớm vỡ nát trong náo động, chỉ còn lại khung cửa. Đường Dư lấy đà chạy, ngay trong ba giây đầu tiên khi khóa cửa sau lưng bị người phá vỡ, nàng đã lặng lẽ lật người ra khỏi khu nội trú.
“Điểm đỏ di chuyển rồi!” Một người chơi ở hướng nào đó hét lớn, những người đang hỗn loạn ở khu nội trú bắt đầu đổ ra cửa lớn, truy kích theo hướng di chuyển của điểm đỏ.
Bệnh viện tâm thần này nằm ở ngoại ô, chiếm diện tích cực lớn. Giữa ba tòa nhà khu nội trú có một khu đất trống được phân chia không rõ công dụng, lúc này đã bị thảm thực vật bao phủ. Dây thường xuân và hoa giấy leo kín tường của công trình khu hoạt động, cỏ dại cao đến ngang người mọc um tùm, giống như một khu vườn hoang dã.
Đường Dư tiến vào trong đám cỏ dại, ẩn giấu thân hình.
Mục tiêu của nàng là bãi đỗ xe phía sau. Nàng nhất định phải kiếm được một chiếc xe để rời khỏi đây. Bãi đỗ xe có rất nhiều xe cứu thương, chắc là sẽ cứng cáp hơn xe bình thường một chút.
Nơi này tụ tập quá nhiều người, không còn thích hợp để ở lại lâu. Trên đường chạy trốn, Đường Dư vội liếc về phía cửa lớn, vẫn còn người đang di chuyển về phía này, đông nghịt không đếm xuể. Nếu dừng lại thêm, sẽ chỉ càng khó thoát hơn.
Nàng không nhịn được thầm mắng, rốt cuộc ai mới là Zombie chứ? Nàng thấy đám người chơi kia trông càng giống bầy Zombie muốn ăn sống nuốt tươi nàng hơn.
Đường Dư khom người di chuyển, tranh thủ từng giây. Ngay lúc nàng sắp đi xuyên qua tòa nhà phục hồi chức năng thì biến cố xảy ra.
Không biết từ đâu bay tới hai tảng đá khổng lồ, nện chính xác vào vị trí nàng vừa đặt chân, lực xung kích hất văng nàng ra xa, tạo thành một cái hố to trong bụi cỏ.
Là dị năng. Trong đám người mới tới, có kẻ có thể định vị chính xác, lại còn có năng lực điều khiển vật thể. Đường Dư nhận ra hai tảng đá kia, chúng là từ bức tượng không còn nguyên vẹn ở cổng sân.
Đường Dư vừa mới bò dậy còn chưa đứng vững, liền thấy hai tảng đá khổng lồ kia lại bay lên không, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng.
Đường Dư đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, kiểu truy sát này hoàn toàn không nói đạo lý, sự chênh lệch thực lực khiến nàng tức giận không thôi.
Nàng không nhớ mình đã làm chuyện gì để bị đối xử như vậy. Từ lúc tỉnh lại hôm qua đến giờ, nàng chưa được uống một ngụm nước, chưa được nghỉ lấy một hơi. Những người này, dựa vào cái gì mà cứ cắn chặt nàng không tha?
Nàng cảm thấy máu huyết trong tứ chi đều đang sục sôi vì tức giận. Ngay khoảnh khắc tảng đá lại nện xuống, Đường Dư lộn người về sau, nhanh chóng lấy một khẩu súng tiểu liên từ trên người xuống, rồi từ trong cỏ dại xông thẳng ra ngoài.
Ngọn lửa phụt ra từ họng súng, đạn bay nhanh khỏi nòng, như mưa bụi bắn về phía những kẻ địch đang truy đuổi.
Những người chạy nhanh nhất không ngờ Đường Dư lại giết một cái hồi mã thương, bị đánh úp bất ngờ, trong khoảnh khắc đã có mười mấy người ngã xuống đất.
Nhưng nhiều hơn nữa là những người khác đã phát hiện động tĩnh bên này, giống như côn trùng lít nha lít nhít vây lại, từng bước áp sát.
Đường Dư cuối cùng vẫn chậm một bước, giữa nàng và bãi đỗ xe còn cách một tòa nhà phục hồi chức năng.
Tảng đá lại lơ lửng trên đỉnh đầu Đường Dư, nàng không thể không trốn vào dưới mái hiên của tòa nhà phục hồi chức năng để tránh bị đập trúng.
Cửa kính đại sảnh của tòa nhà phục hồi chức năng vẫn còn nguyên vẹn. Ánh mắt Đường Dư lướt qua, thấy bên trong còn nhốt vài con Zombie. Nàng tay mắt lanh lẹ, dùng súng tiểu liên bắn vỡ kính. Nghe thấy tiếng động, đám Zombie lập tức chen chúc lao ra, vượt qua Đường Dư phóng tới đám người chơi.
Người đối diện quá đông, đám Zombie này có lẽ không cầm cự được nửa phút. Đường Dư khẽ cắn môi, quay đầu chạy vào trong tòa nhà.
Ngay khi nàng vừa di chuyển, tảng đá khổng lồ kia đột nhiên lơ lửng giữa không trung, di chuyển song song như một chiếc ô tô tốc độ cao, húc bay đám Zombie phía trước, đập nát khung cửa, cuối cùng lao thẳng tới bóng lưng Đường Dư.
Đường Dư cảm nhận được tiếng gió rít, quay đầu nhìn thoáng qua, bóng của tảng đá khổng lồ đã bao trùm toàn bộ tầm mắt nàng. Xong rồi! Không kịp tránh né!
“Pằng.” Một tiếng súng bị che lấp giữa sự ồn ào, không ai chú ý tới, ngoại trừ Đường Dư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận