Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 473

Lê Lạc dời ánh mắt, quay sang đối phó với đám tiểu đệ đang chạy trốn trong đồng ruộng. Chu Chu thở dài, thong thả đẩy lại gọng kính, tính tình quái gở này của Lam Lâm quả đúng là chẳng thay đổi chút nào. Tống Lãnh Trúc chăm chú nhìn khu vực chiến đấu, nàng biết Đường Dư chắc chắn thắng, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm, mãi cho đến khi sương mù tan đi, thanh đao của Đường Dư vừa vặn cắm vào tim Lam Lâm.
Máu tươi chậm rãi chảy ra thấm vào chiếc sườn xám màu đen, Đường Dư buông tay, mặc cho Kinh Long theo thân thể Lam Lâm ngã xuống ruộng đồng. Như vậy là tốt nhất rồi, đúng như Lam Lâm mong muốn, không biến thành Zombie, cũng không bị chặt cổ, xem như một kiểu chết mỹ lệ.
Chu Chu ngồi xổm bên cạnh Lam Lâm, bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi thường mặc sườn xám màu vàng nhạt, máu này còn có thể chảy thành đóa hoa hồng đỏ."
Lam Lâm ho hai tiếng, hơi thở bất ổn: "Lăn, ngươi bớt chế nhạo lão nương đi."
Chu Chu đặt tay lên đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mất đi sức sống của Lam Lâm: "Nghỉ ngơi đi."
Lam Lâm muốn đưa tay cản lại, nhưng lại mất hết sức lực mà rũ xuống, nàng ngay cả một câu "Lão nương còn chưa chết" cũng không nói ra được. Chu Chu đưa bàn tay che hờ lên mắt Lam Lâm, nàng nghĩ ngợi, cúi người xuống, nói một câu vào tai Lam Lâm.
"Gặp lại Lam Lâm."
"Ta ở khu 13, sau này nếu ngươi thấy nhàm chán, có thể tới tìm ta chơi."
* * *
Chương 203: Thận trọng từng bước 20
Đường Dư nhận được thông báo hệ thống, Lam Lâm bị đào thải.
Trong lòng nàng không có nhiều cảm giác nhẹ nhõm hay hưng phấn khi diệt trừ cường địch, chỉ có sự bình tĩnh như nước. Đợi đến khi thông báo vang xong, Đường Dư mới tiến lên rút Kinh Long ra. Nàng thu đao, đứng cạnh thi thể Lam Lâm, nhìn máu tươi còn chưa khô thấm ướt quần áo của kẻ địch.
"Đi thôi." Nàng mở mắt, nhẹ giọng nói.
Lê Lạc đã xử lý xong, đám tiểu đệ Lam Lâm mang tới đã bị Lê Lạc xử lý hơn nửa, số còn lại định chạy trốn thì bị Tống Lãnh Trúc chặn đánh. Trong ruộng hoang chỉ một đêm đã có thêm trên trăm bộ thi thể, những "số liệu cặn bã" do người chơi để lại này sẽ hư thối như thi thể thật sự, dung nhập vào đất đai, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho cỏ dại.
"Cảm ơn đã giúp đỡ, có muốn Đường Dư đưa ngươi về không?" Tống Lãnh Trúc quay đầu hỏi Lê Lạc, mái tóc xoã tung của đối phương trông có vẻ lười biếng tùy ý, nét buồn ngủ giữa đôi mày vẫn chưa tan đi.
"Không cần." Lê Lạc dùng dị năng tập hợp vũ khí đoạt được lại một chỗ, "Dù sao cũng đã dậy rồi, ta đi theo các ngươi xem náo nhiệt. Nhưng mà, mang theo đống vũ khí đoạt được này khá phiền phức, ta phải cất về Tùng Minh Thành trước, đành phiền Đường Dư mở cửa vậy."
Tống Lãnh Trúc hiểu rõ ý của Lê Lạc, lần này, Lê Lạc định sẽ giúp đỡ đến cùng. Miệng nói là xem náo nhiệt, nhưng chỉ cần ba người các nàng đứng ở đó chính là lực chấn nhiếp mạnh nhất. Lê Lạc không nói thẳng, Tống Lãnh Trúc cũng không vạch trần, nàng dời mắt về phía đám vũ khí lơ lửng giữa không trung, nói: "Ngươi đến đây một chuyến mà vơ vét được nhiều đồ như vậy, cũng không lỗ vốn đâu nhỉ."
"Đúng vậy a, ta lại được hưởng sái cùng các ngươi rồi." Lê Lạc cười nhẹ một tiếng, bên kia Đường Dư đã tạo ra một gợn sóng nước lớn, thông thẳng đến kho vũ khí của Tùng Minh Thành, Lê Lạc đưa tay, ném cả chồng vũ khí vào trong đó.
Bên kia Chu Chu đã đứng dậy như không có chuyện gì, nàng kéo Đường Dư: "Ấy, cũng mở cửa cho ta đi."
Đường Dư nói: "Được, ngươi muốn về thôn à?"
"Đúng vậy, thí nghiệm trước đó của ta còn chưa làm xong, các ngươi đánh nhau ta cũng không giúp được gì, mau đưa ta về đi. Nhưng mà......" Chu Chu nghiêng đầu liếc nhìn thi thể Lam Lâm, "Ta sẽ mang nàng đi."
Đường Dư trừng lớn mắt: "Ngươi hận đến thế à? Sẽ không định dùng nàng làm vật thí nghiệm mà động dao đấy chứ?"
"Cái gì mà cái gì, giá trị nghiên cứu của nàng còn không cao bằng một con Zombie." Chu Chu nói: "Ta là muốn, dù sao cũng là oan gia đối đầu thú vị, ta tìm một chỗ chôn nàng, tránh để bị chuột rắn gặm đến thất linh bát toái."
"Chôn ở đâu? Chôn ở Hậu Sơn?"
Mắt Chu Chu sáng lên: "Ấy, ý này không tồi, liền chôn ở Hậu Sơn đi, lúc còn sống không phải nàng muốn do thám thôn chúng ta sao, lần này tốt rồi, để nàng nhìn cho rõ thôn chúng ta rốt cuộc là không thể tấn công vào được nữa, hẳn là phải tiếc nuối lắm đây."
Đường Dư dở khóc dở cười: "Ngươi thật là chọc tức người khác mà...... Lam Lâm mà biết chắc sẽ mắng chết ngươi."
Chu Chu khoát khoát tay, quay người ôm lấy thi thể Lam Lâm: "Nhanh lên, nàng nặng thật đấy."
Trước khi Chu Chu rời đi, Lê Lạc gọi nàng lại: "Chu Giáo sư, chuyện lúc nãy ngươi nói với ta, ta sẽ lưu ý một chút, nếu có NPC bác sĩ phù hợp điều kiện, ta sẽ liên hệ ngươi."
"Được, cảm ơn." Chu Chu bước vào gợn sóng nước, biến mất ở cổng truyền tống.
Kim Diệp và Katherine cùng các tiểu đội trưởng khác lần lượt gửi chiến báo về, những kẻ lẻ tẻ còn lại ở các điểm theo dõi đã bị tiêu diệt gọn gàng, vì lý do an toàn, các nàng đang loại bỏ và phá hủy các máy giám sát tại cứ điểm. Ngoại trừ cứ điểm vườn bách thú đã biết, các cứ điểm khác đều đang được tìm kiếm cẩn thận. Đường Dư lần lượt hồi đáp.
Lê Lạc hỏi hai người: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
Đường Dư nhìn về phía Tống Lãnh Trúc, giải thích: "Chúng ta ban đầu muốn dùng Lam Lâm để dẫn dụ Võ Hòa ra, không ngờ đối phương cẩn thận đến mức này, ngay cả mặt cũng không lộ diện. Tuy nhiên, chúng ta đoán hắn có liên hệ với doanh địa người sống sót, có thể tra ra manh mối từ đó."
Đồng thời không thể kéo dài quá lâu, dần dần, Võ Hòa có thể sẽ ẩn náu đi. Liên tiếp mất hai minh hữu, với tính cách cẩn thận của hắn, khả năng lớn là sẽ kiêng dè thực lực của Đường Dư và không tiếp tục ra tay nữa.
Nhưng Đường Dư không muốn buông tha hắn, kẻ đã gây ra tổn thương thực chất cho doanh địa của các nàng, không phải cứ nói đánh không lại rồi chạy trốn là có thể không truy cứu. Có tiền lệ Lam Lâm, nàng không muốn lại tự chôn một quả bom hẹn giờ cho chính mình.
Đường Dư liên lạc Tiểu Ly, bảo nàng báo phương vị, Đường Dư sẽ đón nàng. Sau đó phải liên hệ với doanh địa người sống sót, vẫn là cần một người mà Vương Thư Vũ quen mặt thì tốt hơn.
Có cổng truyền tống, các nàng không cần tốn thời gian đi đường, một giây sau khi tụ hợp, Đường Dư đã mở cửa ngay cạnh tường rào bên ngoài của doanh địa người sống sót.
Vương Thư Vũ nhận được tin tức của Tiểu Ly thì có chút giật mình, nàng che mic của tai nghe, thấp giọng nói một câu: "Bạn của ngươi tới tìm ta, lát nữa nói chuyện tiếp."
Đầu bên kia vô tuyến điện không còn lên tiếng, trong tai nghe khôi phục sự yên tĩnh. Vương Thư Vũ xoay nút vặn làm nhiễu kênh vô tuyến điện, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Tiểu Ly đã dặn tốt nhất là để nàng một mình đến cổng, nên nàng không mang theo bất kỳ thủ hạ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận