Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 89

Chu Chu nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn về phía Đường Dư, nàng là lần đầu tiên biết Đường Dư có cái dị năng này, khó trách năng lực của nàng lại tương tự với Tiểu Thất bên người Tống tiểu thư. Tuy nhiên kinh ngạc thì kinh ngạc, Chu Chu vẫn từ đầu đến cuối phiên dịch lời của Đường Dư.
Đường Dư vốn không định nói rõ ngọn ngành nhanh như vậy, dù sao nàng mới quen biết Phó Mộng Thanh chưa đầy một ngày, nàng đáng lẽ có thể trực tiếp nhân lúc Phó Mộng Thanh không chuẩn bị mà sao chép dị năng này. Nhưng hành vi trộm đạo này dùng trên người địch nhân thì có thể thực hiện, dùng trên thân đồng đội lại rất dễ dàng dẫn phát hiềm khích, huống hồ sau này lúc nàng phát động năng lực cũng nhất định sẽ bị Phó Mộng Thanh cùng Chu Chu phát giác, không bằng hiện tại liền trực tiếp thẳng thắn, giao quyền chủ động cho chính Phó Mộng Thanh.
Phó Mộng Thanh do dự một chút rồi vươn tay, đặt lên bàn tay Đường Dư: “Được, cám ơn ngươi vì lời hứa hẹn này.”
Việc sao chép diễn ra lặng yên không một tiếng động, hai mắt Đường Dư trong nháy mắt trở nên thanh minh, ánh mắt phảng phất như bị mưa tẩy qua, trong suốt lạ thường. Nàng quay đầu đi xem cây cổ tùng treo tại trên vách đá dựng đứng, lúc nhìn chăm chú kỹ lưỡng, thậm chí có thể nhìn thấy con kiến đang trèo trên cây cổ tùng.
Khó trách, Phó Mộng Thanh có thể phát hiện khói bếp trong thôn của mình từ một nơi xa như vậy, đồng thời dám một mình đi đường ban đêm.
Hai tỷ muội này, một người như là Thiên Lý Nhãn, một người lại hai mắt mù, không biết ở trong đó lại có khúc mắc gì.
Sao chép xong năng lực, Đường Dư liền đưa tay quẹt một phát trên cánh tay Phó Mộng Thanh, sau khi Phó Mộng Thanh hoàn toàn biến thành Zombie, lại đưa nàng gia nhập danh sách minh hữu và nhóm doanh địa.
“Thế nào? Xem thử dị năng còn đó không.” Đường Dư nhắc nhở Phó Mộng Thanh.
Sau khi biến thành đồng loại, Phó Mộng Thanh có thể dễ dàng nghe hiểu lời của Đường Dư, không còn cần Chu Chu truyền đạt nữa.
Phó Mộng Thanh nhìn về phía vách đá, híp híp mắt, lại quay đầu, bất đắc dĩ nói: “May mà trước đó đem dị năng giao cho ngươi, năng lực quả nhiên không còn nữa.”
Nói không thất vọng là không thể nào, rất nhiều người chơi phí hết tâm tư muốn có được một cái dị năng, nay lại bị về không trong khoảnh khắc, người bình thường rất khó chịu đựng được, nhưng Phó Mộng Thanh cũng không coi những thứ này quá nặng, nàng vào trò chơi chủ yếu là để bảo vệ muội muội, bây giờ có người nguyện ý giúp mình tìm muội muội thì quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Đường Dư lại nhíu chặt lông mày, các nàng thua cuộc.
Giờ khắc này, Đường Dư bỗng nhiên cảm nhận được ác ý của trò chơi này đối với nàng. Nếu như đồng bạn Zombie mà nàng chuyển hóa đều bị mất hết kỹ năng, đều trở thành tân thủ sơ cấp, đội ngũ của nàng sẽ rất khó phát triển.
Quy tắc thăng cấp của nàng giống như người chơi, nhưng luôn luôn tại những quy tắc nhỏ nhặt này, trò chơi đang vô tình hay cố ý hạn chế Đường Dư, cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất.
Đường Dư lắc lắc đầu, quyết định tạm thời không truy cứu những thứ này, nàng dựa theo lộ tuyến mà Phó Mộng Thanh nói trước đó, lại nhìn chăm chú xác nhận một lần, sau đó dặn dò đồng đội của mình: “Đi theo bước chân của ta.”
Nói xong, Đường Dư khom người nhảy ra ngoài.
Chỗ nàng đặt chân vô cùng chật hẹp, cả người như con thạch sùng dán chặt vào vách đá, không đợi dừng lại, nàng lại nhảy xuống điểm dừng chân tiếp theo.
Các đồng đội của nàng mặc dù thể năng không được tốt lắm, nhưng đều sốt ruột cứu người, lúc trèo xuống sườn núi không hề tỏ ra khiếp đảm. Mọi người đi theo bộ pháp của Đường Dư, hai bước trượt đi, ba bước lại rơi xuống, khó khăn lắm mới bò xuống được 20 mét. Có vài lần mấy người đều suýt trượt chân ngã xuống sườn núi, nhưng các nàng đỡ nhau một tay, cũng coi như hữu kinh vô hiểm trèo xuống dưới.
Xuống chút nữa, là có thể dẫm lên tán cây, Đường Dư dứt khoát buông tay, trực tiếp nhảy lên tán cây.
Cành cây mọc xiên tà đâm rách làn da của nàng, nhờ vào cảm giác đau trì độn của Zombie, những vết thương này cũng không ảnh hưởng đến động tác của Đường Dư, nàng đưa tay ra, kéo lấy Phó Mộng Thanh đã thể lực cạn kiệt.
Lúc bốn người đặt chân xuống mặt đất, trừ Chu Chu có thể năng rất tốt ra, những người còn lại mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, mồ hôi lạnh thậm chí làm ướt cả tóc, bị gió lạnh dưới đáy cốc thổi qua, mấy người không nhịn được rùng mình một cái.
Cái lạnh lẽo này không chỉ vì các nàng vừa đổ mồ hôi, mà là vì đáy cốc này cây cối che trời, thật sự ẩm thấp dị thường.
Lá khô dưới chân trải thành một lớp dày, gần ngập đến bắp chân. Trận mưa to vừa rồi rơi xuống trông thanh thế rất lớn, nhưng những lớp lá khô này trừ bề mặt dính vài giọt nước mưa ra, bên trong vẫn còn khô ráo, bởi vì giọt mưa đã bị tầng tầng lớp lớp tán cây che cản hơn phân nửa.
Không giống với khu rừng cạnh thôn, đáy cốc này là khu vực nguyên thủy thật sự chưa từng có người đặt chân tới.
Kim Diệp không khỏi ngẩng đầu phán đoán vị trí Tiểu Ly rơi xuống, điểm dừng chân trước đó của các nàng không phải là một đường thẳng, lúc này đã cách vị trí Tiểu Ly ngã xuống sườn núi hơi xa một chút.
Các nhánh cây xung quanh đều không có dấu hiệu bị bẻ gãy, không biết Tiểu Ly đã rơi xuống nơi nào. Cũng may lá mục ở đây dày như vậy, có thể giảm đi phần lớn lực rơi, Tiểu Ly rơi xuống hẳn là vẫn còn khả năng sống sót.
Mọi người tản ra tìm kiếm khắp bốn phía, vừa đi vừa gọi tên Tiểu Ly.
“Tiểu Ly! Tiểu Ly!” “Tỉnh lại mau!”
Trừ tiếng gọi của Chu Chu ra, những người còn lại cũng chỉ phát ra tiếng gầm rú của Zombie.
Trong rừng sâu chỉ quanh quẩn tiếng gọi của mấy người, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Đang lúc mấy người gắng sức nhấc chân trong lớp lá khô, một tiếng hô giống như tiếng Zombie từ phía nam truyền tới.
Mấy người đều giật mình, Tiểu Ly không phải Zombie, nàng sẽ không phát ra tiếng rống như vậy.
Rất nhanh, tiếng gầm rú phía nam từ một tiếng biến thành hai tiếng, rồi lại xuất hiện tiếng ô minh thứ ba, thứ tư, nhất hô bách ứng, trong nháy mắt toàn bộ sơn cốc đều vang lên tiếng gầm nhẹ quỷ dị.
Sao dưới đáy cốc cũng có Zombie?
Mấy người hạ thấp thân thể, giấu hơn nửa người vào trong bụi cỏ, nhưng tiếng kêu lớn vừa rồi của các nàng đã bại lộ vị trí, rất nhanh, phía sau các nàng liền vang lên tiếng bụi cây bị vạch ra sột soạt.
“Đi mau!” Đường Dư quay đầu lại nhìn, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thị lực của nàng đã được cường hóa, xuyên qua bụi cỏ, nàng nhìn thấy cách đó hơn trăm mét, một bóng đen khổng lồ đang lao nhanh trong đám cây cỏ.
Đây không phải là hình thể mà Zombie nên có.
Mấy người không còn lo lắng có bại lộ tung tích hay không, đứng dậy co cẳng bỏ chạy.
Bụi cây cao đến ngực cản trở động tác của các nàng, thỉnh thoảng có cành cỏ sắc bén cắt vào mặt, các nàng cũng không thể bận tâm.
Bởi vì thứ đuổi theo sau lưng các nàng, là loại gấu khổng lồ cao bằng ba người.
Nếu như chỉ là một con gấu, các nàng có vũ khí trong tay, cũng có thể đối phó được, nhưng những con gấu đuổi theo mấy người lại có khoảng bốn con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận