Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 61

Có thể sự tình thường thường không thể theo ý muốn, người chơi không nhìn thấy tung tích của các nàng, nhưng người Hoàng Thôn lại thấy được.
Từ cửa sổ phía trên một ngõ nhỏ, không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông thấy rõ mẹ của Thiên Thiên đang chạy trốn dưới lầu, hắn lập tức hô lớn một câu: “Lý Thị xuất hiện!”
Tiếng hô này vừa vang lên, rất nhiều cửa sổ xung quanh bị đẩy ra, lúc này đám người Đường Dư mới biết, hóa ra thôn dân may mắn còn sống sót lại đông như vậy.
Hai ngày trước, ngoại trừ Mai Bà Bà, Lý Thị và Hoàng Thiên Thiên, nhóm người Đường Dư ngay cả một người đàn ông cũng chưa từng nhìn thấy, còn tưởng rằng đàn ông ở Hoàng Thôn đều chết hết rồi, kết quả hiện tại, những đại hán mắt nhìn lạnh lùng này, cùng những phụ nữ đang hùa theo bọn hắn, lại không biết từ xó xỉnh nào chui ra.
Chậc, Đường Dư sinh lòng chán ghét.
Một thôn dân ở tầng dưới đã cầm dao phay chặn đường trong ngõ nhỏ. Đường Dư ở phía trước nhất đội ngũ, nàng đưa tay cản lại một chút, nhưng đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị, hắn vòng qua Đường Dư trông có vẻ không dễ chọc, vung dao lao thẳng về phía Lý Thị.
Cường giả hắn đánh không lại, nhưng vung dao về phía kẻ yếu thì hắn rất thành thạo.
Kim Diệp đang bảo vệ bên cạnh Lý Thị phản ứng cực nhanh, đưa tay chặn lại, đồng thời nắm lấy mu bàn tay của gã đàn ông kia, hoàn toàn biến tên thôn dân này thành Zombie.
NPC trong trò chơi chỉ có một mạng sống, sau khi bị lây nhiễm, bọn hắn sẽ nhanh chóng biến thành những quái vật không hồn dạng xác sống. Giết bọn hắn khi còn ở hình dạng con người, người chơi sẽ không được tăng điểm tích lũy.
Những thôn dân khác đang chặn đường thấy Kim Diệp ra tay, sợ đến mức lùi lại mấy bước, nhất thời không dám xông lên nữa.
Nhóm người Đường Dư nhân cơ hội này xông ra vòng vây.
Trong đám thôn dân, không biết ai hô lên một câu: “Lý Thị vậy mà lại đi cùng với Zombie, hai mẹ con các nàng quả nhiên là đồ bẩn thỉu!”
Cái gì mà đồ bẩn thỉu! Nói ai là đồ bẩn thỉu!
Đường Dư nghe vậy tức giận sôi gan, quay đầu làm bộ muốn lao tới, kẻ vừa hô hoán kia vội vàng trốn sau lưng người khác, sợ đến run lẩy bẩy.
Kim Diệp kéo Đường Dư lại, rồi quay đầu bắn một phát súng, cũng không quan tâm bắn trúng ai, mấy người xoay người bỏ chạy.
Bị đám thôn dân gây náo loạn như vậy, không biết lúc nào Lam Tả sẽ đuổi theo tới.
Các nàng chạy rất xa, vẫn còn nghe thấy có thôn dân ở đó lải nhải: “...... Thảo nào Lý Thị khắc chết chồng nàng ta.”
Đường Dư tức đến mức chửi bới lung tung, đám thôn dân này nhìn như 'tay trói gà không chặt', nhưng lúc nói chuyện lại chẳng tích chút khẩu đức nào, sức sát thương không hề thua kém đạn của người chơi.
Hoàng Thiên Thiên được Kim Diệp ôm vào lòng, lúc này mím chặt môi không nói lời nào, cũng không biết đã nghe những lời của thôn dân mà suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nhịn đến đỏ bừng.
“Đừng nghe bọn họ, cố mà chạy thoát thân.” Tiểu Ly thấp giọng nói một câu, cũng không biết là nói cho Hoàng Thiên Thiên nghe, hay là cho Lý Thị đang có vẻ mặt hoảng hốt nghe.
Những thôn dân kia không tản đi, bọn hắn không dám truy đuổi Đường Dư, nhưng vừa thấy Lam Tả cũng đuổi theo đến, dường như đang truy sát nhóm người này, bọn hắn lại đột nhiên quên mất thân phận kẻ ngoại lai của đối phương, vội vàng báo tin cho Lam Tả: “Các nàng chạy về hướng kia kìa, mau giúp chúng tôi bắt lấy Lý Thị.”
Lam Tả liếc bọn hắn một cái, giúp? Nàng chỉ làm vì nhiệm vụ của mình thôi.
Từ giếng cổ đến cổng đền, đi bộ có lẽ cần khoảng mười phút, nhưng Đường Dư lại cảm thấy mình đã chạy nửa giờ, mỗi một giây chạy trối chết đều dài tựa 'một ngày bằng một năm'.
Tuyến đường các nàng lựa chọn đã nhiều lần xuất hiện người chơi, Đường Dư có chút đau đầu, những người chơi này lại xuất hiện từ đâu ra vậy.
Các nàng không biết rằng, Lam Tả đã đăng tung tích của các nàng lên diễn đàn toàn server, những người chơi đang mai phục tại Hoàng Thôn bất kể tin tức là thật hay giả, đều đã hành động.
Lam Tả cũng không quen thuộc địa hình nơi này, đặc biệt là những con đường tắt thông tứ phía, vì vậy đuổi theo rất tốn sức. Cứ tiếp tục như vậy, nhiệm vụ ngăn Lý Thị chạy khỏi Hoàng Thôn sẽ thất bại, nên nàng dứt khoát thông báo tung tích của nhóm Đường Dư cho tất cả mọi người, cho dù mình không bắt được người, Lý Thị cũng đừng hòng chạy thoát.
Tin tức Zombie cướp người rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người chơi, bọn hắn chặn ở mỗi ngã rẽ, tuần tra khắp các con đường, lại thêm tin báo của thôn dân, rất nhanh đã có không ít người phát hiện ra nhóm người đang chạy trốn.
Đường Dư không ngờ tình cảnh của mình lại ngày càng nguy hiểm, các nàng chạy qua mấy con đường tắt đều có người chặn lối ra, vì thế không thể không thay đổi lộ trình.
Mà những người chơi kia sau khi phát hiện tung tích của các nàng liền bám theo không bỏ. Trong nhất thời, Hoàng Thôn lại biến thành một bãi săn, còn các nàng chính là những con mồi đang chạy tán loạn.
Làm sao bây giờ, toi rồi.
Trên đường đi Đường Dư cũng đã giết chết mấy thôn dân cản đường, nàng tuy có xót thương NPC, nhưng đối với những NPC hại mình này, nàng cũng sẽ không nương tay.
Mặc dù vậy, phạm vi hoạt động của các nàng cũng ngày càng bị thu hẹp, sau vài lần chạy tán loạn, các nàng vậy mà lại bị ép phải quay trở lại bên giếng cổ.
Nguy rồi, Đường Dư kinh hô không ổn, định dẫn mọi người rời khỏi nơi này, nhưng người chơi xung quanh từ bốn phương tám hướng xông tới, những thôn dân hiếu kỳ xem náo nhiệt kia cũng cầm dao phay, gậy dài đi theo sau người chơi.
Mảnh đất trống vuông vức này chỉ có một cái giếng cổ và một gốc đa cổ thụ, nhưng lúc này lại đông nghịt người.
Các người chơi không biết đã đạt được thỏa thuận gì trên diễn đàn, chỉ ép nhóm người lùi lại, chứ không nổ súng bắn giết.
Về sau Đường Dư mới phản ứng lại, mẹ con Lý Thị là 'thuốc dẫn', sau khi tiếp xúc thịt thối còn cần giữ cho máu lưu thông trong một giờ, không thể bị giết chết ngay lúc này.
Trong đám người, Đường Dư thấy được Lam Tả, và cả Tống Lãnh Trúc.
Nàng hướng mặt về phía hai người, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy uy hiếp, nhưng rơi vào mắt mọi người lại giống như trò xiếc khỉ.
Zombie biết cầm vũ khí, lại còn bảo vệ con người, người chơi trong một năm nay chưa từng thấy qua một trường hợp nào.
Có người đề nghị: “Đánh gãy chân các nàng đi, để khỏi các nàng lại chạy.”
“Không được.” Hai giọng nói cùng vang lên phủ nhận.
Nhóm người Đường Dư nghe tiếng nhìn lại, thấy Chu Chu trong đám người.
Chu Chu đẩy người bên cạnh Tống Lãnh Trúc ra, đầu tiên là gật đầu ra hiệu một cái, sau đó nói với đám đông: “'Thuốc dẫn' không thể mất máu quá nhiều.”
Thật ra nàng khó mà nói rõ được, chỉ cần một viên đạn là có thể phá hủy năng lực hành động của con người, mà nếu tránh vị trí động mạch thì có thể tránh mất máu quá nhiều.
Nhưng mọi người nghe vậy không ra tay, không phải vì Chu Chu ngăn cản, mà là nể mặt người còn lại cũng lên tiếng phủ nhận.
Người đó, là Tống Lãnh Trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận