Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 362

Hóa ra mình là cô nhi? Đường Dư không quá chắc chắn.
Cảm giác bị con quái vật khổng lồ kia đuổi theo, Đường Dư ngược lại là hết sức quen thuộc, ở trong game, mỗi một lần tiến hành chiến đấu lấy mạng đổi mạng, nàng liền dâng lên cảm giác quen thuộc này, như thể đã khắc sâu vào lòng. Khác biệt duy nhất chính là, bây giờ nàng đã không còn khóc nhè chờ người khác đến cứu nàng, nàng sẽ tự cứu lấy mình.
Đường Dư cảm thấy tư duy của mình trở nên cực kỳ chậm chạp, qua một hồi lâu mới nhớ tới mình còn có dị năng.
Nàng triệu hồi ra liệt diễm, cố gắng làm tan khối băng trên người.
Băng tan được một nửa, trong tai nghe đột nhiên truyền ra giọng của Tống Lãnh Trúc: “Đường, ngươi ở đâu?” Giọng điệu lo lắng, bồn chồn không hề che giấu.
Đường Dư trong lòng vui mừng: “Ta đang...... Ta đang ở trong hầm băng vừa mới sụp xuống, các ngươi có sao không?” Cũng không biết Tống Lãnh Trúc vừa chạy đi đâu, các nàng không có bất kỳ thứ gì có thể dùng để liên lạc hay định vị, không biết Tống Lãnh Trúc có tìm được nàng không.
Nhưng mà cái hầm băng này sập thành thế này, rất dễ thấy, các nàng hẳn là có thể chú ý tới đi.
Trong tai nghe của Tống Lãnh Trúc vang lên lời đáp: “Chúng ta không sao, ngươi đừng động, chúng ta đến ngay!”
“Được, chú ý an toàn.” Đường Dư thở phào nhẹ nhõm, nàng thử cử động tay chân, tay vẫn cử động được, cơn đau âm ỉ nơi nội tạng cũng tốt lên một cách thần kỳ, dường như chưa từng tồn tại qua. Nàng gắng gượng nâng người, lại cố đẩy tảng băng đang đè trên chân.
Khối Toái Băng bất quy tắc này quá lớn, nàng vẫn không thể nào lay chuyển được nó.
Đường Dư đành phải ngồi trong nước đá tan, chờ đợi liệt diễm nung chảy khối băng trên đùi.
Không biết ngồi bao lâu, phía trên hầm băng có người đang nói chuyện với nhau, Đường Dư ngẩng đầu lên xem xét, Tống Lãnh Trúc cùng Giản Triệt xuất hiện tại rìa hầm băng đã sụp đổ.
Nhờ ánh lửa, Đường Dư trước tiên quan sát tình hình của Tống Lãnh Trúc, quần áo nàng rất bẩn, nhưng trên người không nhìn thấy vết thương rõ ràng, hẳn là không có gì đáng ngại.
Giản Triệt cũng vậy.
Tống Lãnh Trúc không chút do dự nhảy xuống phế tích, giẫm lên Toái Băng đi đến trước mặt Đường Dư. Nàng cau mày, đưa tay chuyển khối băng đang đè lên người Đường Dư.
“Chân còn cử động được không? Còn bị thương chỗ nào nữa không?”
“Chỉ có chân.” Đường Dư thở dài, “Hình như bị gãy rồi.”
“Gãy rồi?” Động tác của Tống Lãnh Trúc ngừng lại một lát, cẩn thận từng li từng tí ấn vào chân trái Đường Dư, giọng nói cũng run rẩy: “Có đau không?”
“Lo lắng đến vậy sao?” Đường Dư thay đổi vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, cười một cách thoải mái, “Yên tâm đi, lát nữa dùng nhanh chóng khép lại để hồi phục một chút là được, chỉ là thời gian sẽ lâu hơn một chút.”
Dị năng có chữa được chân gãy không, Đường Dư trong lòng thật ra không chắc, nhưng sự lo lắng của Tống Lãnh Trúc khiến nàng rất thích thú, nàng chưa từng thấy Tống Lãnh Trúc thẳng thắn thể hiện sự đau lòng như vậy, đôi mày nhíu chặt vào nhau.
Tống Lãnh Trúc đỡ tay nàng, kéo nàng ra khỏi làn nước. Đường Dư rùng mình một cái, nàng ngâm trong nước đá quá lâu, đã hơi tê cóng. Vì vậy cơ bắp mất kiểm soát mà rũ ra, gần như dựa cả vào người Tống Lãnh Trúc.
Đường Dư lập tức muốn tránh xa Tống Lãnh Trúc một chút: “Nước, còn có máu, đừng để dính vào!”
Tống Lãnh Trúc giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng cử động lung tung: “Máu ở đâu ra? Trong nước đá này làm gì có máu, đừng cử động lung tung, ngươi không đi được đâu.”
Đường Dư cúi đầu nhìn, quả nhiên, nước đá trên mặt đất sạch sẽ trong suốt, làm gì có cái đầu cá bị chặt đứt nào?
Nàng đành phải dựa vào người Tống Lãnh Trúc, được Tống Lãnh Trúc nửa ôm nửa đỡ ra khỏi khu vực phế tích, Giản Triệt cũng tới giúp, đưa Đường Dư lên tầng băng bằng phẳng phía trên.
Đường Dư càng nghĩ càng thấy không đúng: “Ta vừa rồi hình như gặp huyễn tượng.”
“Băng hoá thạch thi quần sao?” Tống Lãnh Trúc hỏi, “Chúng ta cũng gặp phải.”
“Không chỉ là thi quần.” Đường Dư dừng lại một chút, nuốt lại câu tiếp theo, những cảnh tượng giống như ký ức kia là gì chính nàng cũng không biết.
Tống Lãnh Trúc dìu nàng đến chỗ bằng phẳng, rồi đặt nàng xuống: “Không sao rồi, bây giờ an toàn rồi.”
Đường Dư hỏi: “Các ngươi còn gặp gì nữa? Đại ngao và báo tuyết đâu?”
Sắc mặt Tống Lãnh Trúc hơi mất tự nhiên: “Gặp phải một vài hồi ức không tốt lắm, tạm thời đừng nói đến chuyện này.” Nàng dường như không muốn nói thẳng về nó, sau khi đặt Đường Dư xuống, liền bắt đầu cởi áo khoác ngoài của Đường Dư: “Quần áo lại ướt sũng rồi, phải vắt khô trước đã.”
Đường Dư ngoan ngoãn để mặc nàng cởi quần áo, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Giản Triệt không giúp được gì, bèn lục tìm vật dụng y tế trong ba lô.
“Cảnh này quen thật.” Đường Dư hơi tự giễu, trước đó trong động nhện cũng thế này, Tống Lãnh Trúc cởi quần áo cho nàng, Giản Triệt giúp nàng bôi thuốc. Đường Dư có chút xấu hổ, dường như chuyến đi này mình toàn là người bị thương.
Tống Lãnh Trúc không đáp lời, nàng ấn lên thanh Kinh Long trong tay Đường Dư: “Đường, buông ra trước đã, cầm thế này không tiện cởi quần áo.”
Đường Dư lúc này mới phát hiện mình vẫn luôn nắm chặt đao, thậm chí các đốt ngón tay dưới găng tay còn đang âm thầm dùng sức.
“Ồ, được.” Đường Dư thả lỏng tay, đưa chuôi đao cho Tống Lãnh Trúc.
Sau khi nhận đao, Tống Lãnh Trúc không lập tức đặt xuống, nàng cầm lên trước mặt nhìn kỹ hai mắt: “Trước đây ta còn muốn cướp đao của ngươi đấy, nhớ không?”
“Nhớ chứ.” Lúc ở bắc doanh, Tống Lãnh Trúc từng để mắt tới vũ khí của nàng, nhưng cũng chỉ lần đó, sau này Tống Lãnh Trúc dường như đã mất hứng thú với Kinh Long, dù sao vũ khí của chính nàng cũng rất tốt.
“Không ngờ bây giờ cầm được nó trong tay, tâm trạng lại hoàn toàn khác.” Tống Lãnh Trúc khe khẽ thở dài.
Đường Dư hỏi: “Khác lúc trước thế nào?”
Tống Lãnh Trúc ngước mắt, chạm phải ánh mắt Đường Dư, nàng cười rạng rỡ: “So với thanh đao này, bây giờ ta càng nghĩ đến ngươi hơn.”
Đường Dư sững người, há miệng, hồi lâu không nói được lời nào.
“Đùa chút mà không chịu được rồi.” Tống Lãnh Trúc thấy Đường Dư không đáp lời, cầm đao vung nhẹ trong không trung, thử cảm giác tay.
Giản Triệt như không có chuyện gì chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, đưa cho Tống Lãnh Trúc một viên thuốc con nhộng: “Tống tỷ tỷ, đây là thuốc giảm đau, nội tạng của nàng ấy có thể cũng bị chèn ép gây thương tổn, uống một viên để giảm đau.”
Đường Dư lúc này mới quay đầu nhìn Giản Triệt, người Giản Triệt rất sạch sẽ, giống như đã thay quần áo.
Đường Dư thu hồi ánh mắt, đưa tay về phía Tống Lãnh Trúc: “Đao đừng vung lung tung, lát nữa lỡ làm người khác bị thương, hay là trả lại cho ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận