Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 282

Thứ gì? Tống Lãnh Trúc không biết, nhưng nàng vẫn bình tĩnh gật nhẹ đầu.
Biểu lộ của Lâm Trọng Kỳ thư giãn một chút, lại cẩn thận thăm dò: “Mang theo trong người sao?”
Nội tâm Tống Lãnh Trúc thoáng kinh hoảng, không phải vì sự thăm dò của Lâm Trọng Kỳ, mà vì nàng nghe thấy trong tai nghe, Đường Dư đột nhiên phát ra tiếng.
Đường Dư không gửi cảnh báo qua tai nghe, cũng không giống đang nói chuyện với nàng, nàng thì thầm một tiếng, giọng điệu đầy cảnh giác, như thể đang đối thoại với ai đó.
Nhỏ Zombie đụng phải địch nhân rồi? Tống Lãnh Trúc thoáng chút lo lắng, nhưng trong tình huống này, nàng không thể lên tiếng hỏi thăm, cũng không thể biểu lộ cảm xúc quá nhiều.
Sự im lặng của Tống Lãnh Trúc khiến Lâm Trọng Kỳ lại cảnh giác, hắn truy vấn: “Không mang theo à?”
Tống Lãnh Trúc đành phải cố gắng ổn định tâm thần, kéo suy nghĩ về hiện thực, quyết định đánh cược một phen. Nàng lấy viên con mắt pha lê kia từ trong túi ra, nắm trong tay, chỉ để lộ một phần hoàn hảo.
“Không tiện để lộ ra nhiều hơn.” nàng bình tĩnh nói.
“A, nhìn xác thực không phải vật phẩm trong trò chơi.” Lâm Trọng Kỳ khom người quan sát tỉ mỉ một chút, tin lời Tống Lãnh Trúc nói. “Tên Tạp Nga Tư kia nói dối, xem ra nó không chỉ phục vụ cho một mình ta.”
“Tạp Nga Tư.” Tống Lãnh Trúc lặp lại cái tên này một lần, ngữ khí không chút gợn sóng, phảng phất chỉ là cảm thấy cái tên này thuận miệng, nhịn không được đọc theo một lần vậy.......
Đường Dư sững sờ tại chỗ, nàng không nghe được Lâm Trọng Kỳ nói gì, nhưng thanh âm của Tống Lãnh Trúc lại nghe rất rõ, xuyên qua tai nghe truyền vào đầu óc nàng.
Danh từ kia từng gặp một lần trên giấy ghi chép, đã xuất hiện ở nơi này.
“Tạp Nga Tư?” Đường Dư cúi đầu, nửa tin nửa ngờ thuật lại một lần.
Ai ngờ màn hình lơ lửng vậy mà lại có phản ứng, con trỏ phía trên nhấp nháy liên hồi, màn hình loé lên nhiễu sóng trong nháy mắt, ngay sau đó, từng chữ màu trắng xuất hiện trên nền đen:
“Ngươi khôi phục ký ức? _”
Nhịp tim Đường Dư đập như trống dồn, câu hỏi lại này của đối phương rất có vấn đề.
Cuộc đối thoại trước đó trên màn hình lơ lửng vẫn còn đó, ba câu trên dưới xếp cùng nhau như một dấu hiệu. Đường Dư vừa nhìn thấy câu “Ngươi hẳn phải biết ta là ai” ở trên, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý niệm: rất có thể, kẻ được gọi là Tạp Nga Tư chính là người đang đối thoại với nàng.
Đường Dư không ngờ chính mình lại trời xui đất khiến có được tin tức này, nhưng nàng không thể biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhất cử nhất động của nàng đều đang bị đối phương giám sát.
Không đợi Đường Dư trả lời, trên màn hình lơ lửng lại xuất hiện chữ viết: “Không đúng...... Ngươi không có khôi phục ký ức _”
Đầu óc Đường Dư lại xoay chuyển cực nhanh, người gửi tin tức cho nàng chắc chắn như vậy, nhất định là có thủ đoạn tra được tình trạng của nàng, người này không thể nào là người chơi, rất có thể là người bên ngoài trò chơi.
Chẳng lẽ Tạp Nga Tư là nhân viên công tác? Nhân viên chế tác nào đó vừa vặn trùng tên với Viễn Cổ thần?
Đường Dư muốn hỏi đối phương có phải người của công ty game không, nhưng lời nói đến cổ họng lại bị nàng nuốt trở vào. Nàng không thể đưa ra giả thiết, vạn nhất đối phương không phải, nàng vừa mở miệng sẽ bại lộ việc mình nắm được tin tức có hạn, sau đó sẽ luôn ở vào thế bị động.
Đường Dư học theo cách xử lý chuyện của Tống Lãnh Trúc, nàng đột nhiên thu dao lại, nhếch khóe miệng, cười mỉm vươn tay chạm vào màn hình lơ lửng, ngón tay xuyên qua màn hình không chút trở ngại: “Ta không có khôi phục ký ức, nhưng điều đó không cản trở việc ta biết được tin tức của ngươi.”
Con trỏ trên màn hình lơ lửng nhảy lên một hồi lâu, mới hiện ra một hàng chữ: “Ngươi rất ngoan cố, ta không chắc có phải ngươi đã lưu lại manh mối gì trước kia không, nhưng không sao cả, ngươi sắp chết rồi _”
Đường Dư nghiêng đầu, "Ồ" một tiếng: "Vậy sao? Là ngươi tới giết ta à?"
“Đúng vậy, để ta tới giết ngươi _” Chữ viết màu trắng lần lượt hiện ra trên nền đen, đợi đến khi chữ cuối cùng xuất hiện, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên vụt tắt.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại màn hình lơ lửng tỏa ra vầng sáng màu lam nhạt chiếu lên mặt Đường Dư.
Bàn tay cầm dao của Đường Dư nắm thật chặt, trong bóng tối lờ mờ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng, từng nhịp, từng nhịp, mạnh mẽ vang dội.
Ngoài ra, bên tai chỉ còn lại giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng của Tống Lãnh Trúc.......
“Xem ra tin tức Lâm tiên sinh biết được cũng không hoàn chỉnh.” Tống Lãnh Trúc dễ dàng bắt được lỗ hổng trong lời nói của Lâm Trọng Kỳ, hắn đang nghi ngờ Tạp Nga Tư lừa hắn. Tống Lãnh Trúc khẽ mở miệng: “Đã như vậy, chúng ta có thể trao đổi tin tức, lần này, ta xem như có vốn để giao dịch rồi.”
Đầu óc Lâm Trọng Kỳ xoay chuyển mấy vòng, hắn thực sự không nắm chắc được lời nói của Tống Lãnh Trúc có mấy phần thật mấy phần giả. Xuất phát từ trực giác, hắn không từ chối, cũng không lập tức đồng ý: “Ngươi có thể lấy ra chút thành ý trước đi.”
Tống Lãnh Trúc rất quả quyết: “Tin tức thứ nhất: neo điểm có bảy cái.”
Biểu lộ của Lâm Trọng Kỳ chấn động, đột nhiên thả lỏng: “Thật sao?”
“Thật vậy.” Tống Lãnh Trúc lấy ra bản đồ phác thảo đã vẽ trước đó, đưa giấy ghi chép cho Lâm Trọng Kỳ xem lướt qua, nàng chỉ vào một khu vực ở sườn tây Tân Châu: “Khu vực này chính là neo điểm Tùng Minh Thành, ta phát hiện ra chính là khu vực phía đông này.”
Tống Lãnh Trúc hào phóng đưa ra tin tức thật, thật thật giả giả mới là khó phân biệt nhất.
“Được, được.” Lâm Trọng Kỳ trong lòng đã tin tám chín phần, hắn lại muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Tống Lãnh Trúc đã thu tay về.
Lâm Trọng Kỳ cũng không để tâm, hắn cười ha ha, lần đầu tiên biểu lộ cảm xúc dao động lớn như vậy: “Bảy cái, Tạp Nga Tư có bảy cái, nếu thu thập đủ tất cả thì có thể xưng vương trong game rồi.”
“Đến lượt ngươi.” Tống Lãnh Trúc không vui không buồn nói tiếp.
Lâm Trọng Kỳ ngừng cười, nhưng thần sắc đã thả lỏng rất nhiều. Tin tức Tống Lãnh Trúc đưa ra khiến hắn tin chắc vụ làm ăn này có lợi, hắn dự định cũng cho đối phương một chút tin tức. Cho đi một chút thứ thực tế mới có thể nhận lại lợi ích tốt hơn, là một thương nhân, hắn không thể hiểu rõ hơn điều này.
Đợi moi xong các loại tin tức, sẽ suy nghĩ bước tiếp theo là muốn giết hay muốn thả.
“Ừm...... Tin tức chỗ ta thì...... Tạp Nga Tư hiện tại vẫn còn rất yếu, thứ có thể thao túng không nhiều.” Lâm Trọng Kỳ dừng lại câu chuyện, dự định nói đến đây là thôi.
“Lâm tiên sinh, ta cũng biết năng lực của Tạp Nga Tư có hạn, dù sao ta cũng đã tìm tới neo điểm rồi, tin tức ngài đưa ra có chút không tương xứng.” Tống Lãnh Trúc cất tờ giấy và con mắt vào túi, trong giọng nói có chút không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận