Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 237

Lão cáo già, Tiểu Triệu thầm mắng trong lòng. Báo cáo thường ngày gửi cấp trên căn bản sẽ không được xem, báo cáo hay không báo cáo thì có khác gì nhau đâu.
“Nếu cấp trên hỏi đến, thì có ghi chép báo cáo để tra.” lão đại nói.
“À, ra là đây chính là triết lý công sở.” “Tin ta đi, nếu ngươi xen vào việc của người khác, chưa chắc người gặp chuyện lại chính là ngươi.” Tiểu Triệu nhìn kinh nghiệm của lão tiền bối, chìm vào suy tư.
“Được, ta liền tin ngươi một lần.”
Thông báo sự cố buổi phát sóng trực tiếp đã được đưa ra, Tiểu Triệu suy nghĩ một lát, dứt khoát lấy đoạn phim ngắn của buổi phát sóng trước đó ra, che đi hình ảnh hiện tại.
Hiện tại trên màn hình, không có gì cả, ngay cả Tống Lãnh Trúc cũng đã ra khỏi khung hình.
Thôi kệ, trước hết cho mọi người xem lại chút đi, dù sao trước đó bọn họ thảo luận rất vui vẻ.
“Ngọa Tào, ta bị lặp lại rồi sao? Tiểu Đường và Tống đội tại sao lại đang bò thang lầu nữa vậy?!” “Là xem qua đoạn này rồi phải không? Hay là ảo giác của ta?” “Chắc chắn xem qua rồi, xem ra người phụ trách phát sóng trực tiếp không nói dối, thật sự có sự cố.” “Sự cố gì thế này? Sao còn lặp đi lặp lại phát thức ăn cho chó thế? Mạng của ta không phải là mạng à?” “Mau nhìn mau nhìn, Tống Tả lại nói một lần nữa là không ghét Tiểu Đường nhà chúng ta, câu ngạn ngữ kia nói thế nào nhỉ, một đầu đụng góc bàn —— đập chết ta đi cho rồi.” “Xem lại lần thứ hai mới phát hiện, giọng Tống Tả càng nói càng nhỏ đi, không phải là thật đấy chứ?” “Ngươi nói thế này, rất có thể lắm! Ta đi bán buôn giấy đăng ký kết hôn đây.”
Mấy dòng mưa đạn thưa thớt đã hòa tan đi một chút sự tức giận tràn ngập màn hình, ngay sau đó, càng nhiều người tham gia thảo luận, dù sao buổi phát sóng trực tiếp đã gặp sự cố, ôn tập lại một lần cũng không có gì không tốt.
Tiểu Triệu soạn xong báo cáo thường nhật, gửi cho chủ quản, trong lịch sử ghi lại, một hàng chấm đỏ hiện lên, những báo cáo thường nhật nàng gửi qua, chủ quản một chút cũng chưa từng xem.
Tiểu Triệu chụp màn hình lịch sử gửi đi, lại cẩn thận, chụp luôn cả đoạn đối thoại với lão đại, những thứ này tốt nhất là không cần dùng đến, nếu chẳng may phải dùng, nàng cũng không thể trở thành người kia phải không công cõng nồi.
Video cũ phát đến đoạn Đường Dư phát hiện tờ giấy ghi chú, Tiểu Triệu chăm chú nhìn mưa đạn, chuẩn bị sẵn sàng để che giấu thông tin bất cứ lúc nào.
Lần trước lúc phát đến đoạn này, nàng đã phát hiện không ít bình luận chạm đến những từ ngữ cần che giấu, bây giờ, lại đến lúc nàng bận rộn.
Quả nhiên, có người lại đưa ra lý thuyết trước đó một lần nữa: “Phát lại lần nữa, Tiểu Đường trước đó khẳng định là phát hiện ra BUG lớn nào đó, chó Tinh Nghiên muốn trừ khử nàng, nhưng không thể dùng thủ đoạn không bình thường, cho nên chỉ có thể lén lút giở trò.” “Tinh Nghiên giết nàng làm gì chứ, nàng là nhân vật quan trọng gì sao? Tốn nhiều công sức như vậy.” “Hoặc là không phải Tinh Nghiên muốn giết nàng, mà là cấp trên của Tinh Nghiên muốn giết nàng thì sao?”
Ba dòng mưa đạn phía trên có chứa chữ “Tinh Nghiên” và “giết”, tất cả đều lần lượt bị đưa vào vùng che giấu.
Không biết là vô tình hay cố ý, Tiểu Triệu đã giảm tốc độ làm việc của AI che giấu đi một hai giây, sự điều chỉnh này vẫn nằm trong phạm vi bình thường, sẽ không khiến đồng nghiệp phát hiện.
Nàng rất rõ ràng, những người xem này có thể sẽ tiếp tục thảo luận trên các nền tảng khác, Tiểu Triệu mặc kệ, chỉ cần không thảo luận trong buổi phát sóng trực tiếp của nàng là được.
Đây cũng là triết lý công sở.
Mưa đạn và bình luận vẫn tiếp tục suy đoán.
“Nhà vệ sinh là vị trí then chốt, nhưng buổi phát sóng trực tiếp phát đến đây thì gặp sự cố, nhà vệ sinh chắc chắn là một bộ phận trung tâm nào đó của trò chơi, thuộc loại không thể bị tiết lộ và hư hại.” “Nhưng mà vị trí phòng vệ sinh đã bị lộ rồi mà, ngay tại tầng bốn thư viện, người xem phát sóng trực tiếp đều thấy rồi.” “Đó là tiết lộ cho người xem, nhưng người chơi thì không biết.” “Cũng đúng nhỉ.” “Hoặc là điểm neo này chỉ là điểm lưu trữ, dù nói với người chơi là trò chơi không có điểm lưu, nhưng máy chủ cần không gian để chứa đựng và tải (load), lượng dữ liệu lớn như vậy không thể nào không tiến hành lưu trữ và xóa bỏ theo vị trí xác định.” “Hoặc là chỗ ghép nối bản đồ cực lớn? Không phải có tình huống đó sao? Việc ghép nối giữa hai khối bản đồ xảy ra vấn đề, tạo thành sự xen kẽ và vết nứt giữa các mô hình, cũng chính là cái thường gọi là BUG.” “Nhưng mà tình huống này khá phổ biến trong các trò chơi cũ phải không? Kỹ thuật hiện tại, bản đồ thế giới mở đã có thể ghép nối liền mạch, game engine của Tinh Nghiên là loại tiên tiến nhất hiện nay, không đến mức phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.” “Cũng phải, ài, thật khó đoán.” “Nửa năm trước Tiểu Đường đã để lại cho chúng ta một vấn đề nan giải.” “Chúng ta không là gì cả, là để lại vấn đề nan giải cho Tiểu Đường mới đúng.”
Tiểu Triệu xem theo, sau đó mở luồng phát sóng trực tiếp gốc trên màn hình phụ, nội dung trên màn hình phụ chỉ một mình nàng có thể nhìn thấy.
Trên màn hình, vẫn không có gì cả, chỉ có phòng làm việc trống rỗng, ngay cả giọng nói của Đường Dư và Tống Lãnh Trúc cũng biến mất hoàn toàn.
Chương 108: Tân Châu 11
“Đốt cạch cạch......” liên tiếp vài tiếng giòn vang, đạn không thể xuyên thủng lớp phòng hộ bóng đen, rơi xuống đất, nảy lên, rồi lại rơi xuống.
Bóng đen dính nhớp lui khỏi trước mắt, trong nháy mắt, Ngũ Cảm lại trở về trên người Đường Dư.
Hai cánh tay nàng vẫn đang nắm chặt lấy bồn cầu nam, vững vàng, không hề lơi lỏng chút nào.
Thời gian mới trôi qua 4 giây.
4 giây, đủ để bị giết chết, cũng đủ để biến nguy thành an.
Trong mắt Đường Dư bắt đầu xuất hiện sát khí, biến cố bất ngờ này đã kích thích nàng cực độ, nếu không có bóng đen cản đạn, khoảnh khắc vừa rồi, đầu nàng đã bị bắn vỡ.
Vẫn là bị đạn của Tống Lãnh Trúc bắn nổ đầu.
Nàng nhìn chằm chằm vào tròng mắt của bồn cầu nam, gằn từng chữ: “Ngươi là ai?” Đang trốn ở đâu?
Gã bồn cầu nam này hoàn toàn không giống con người, rất có thể là con rối bị ai đó điều khiển. Phía sau nó có những kẻ khác, hoặc nói đúng hơn là, những sinh vật khác.
Đối mặt với sự chất vấn của Đường Dư, bồn cầu nam không có phản ứng, đôi mắt lõm sâu như thể sắp vỡ tan bất cứ lúc nào, cố gắng mở to.
Tiếng máy móc không còn xuất hiện nữa, phảng phất như âm thanh cảnh báo vừa rồi chỉ là ảo giác của hai người.
“Đường Dư......” Giọng Tống Lãnh Trúc có chút run rẩy khe khẽ, nàng vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi, vừa vịn khung cửa đi vào trong, vừa nhìn quét Đường Dư từ trên xuống dưới mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận