Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 82

Các dì bọn họ cũng bị đánh thức, cầm cuốc, liềm, đao liền chạy ra, vừa căng thẳng vừa hô lớn uy hiếp: “Lui!” ý định dọa lui đám Zombie này.
Đường Dư mượn ánh đèn pin quay đầu nhìn lại, mười bảy người, không một ai cầm súng, rõ ràng súng được đặt ngay tại nơi cất giữ công cộng, bên cạnh mấy cái cuốc, liềm, đao kia.
Không được rồi, phải tranh thủ thời gian dạy các dì bọn họ dùng súng.
Đường Dư thu lại ánh mắt, cùng Kim Diệp liếc nhau một cái, hai người ăn ý đẩy hàng rào gai nhọn phòng ngự ra, rồi thuận tay đóng lại, sau đó cầm vũ khí vọt vào bầy zombie.
Kim Diệp vẫn cầm một khẩu súng công kích ngắn, băng đạn dung lượng lớn, tốc độ bắn nhanh, nàng dùng rất thuận tay.
Đường Dư thì trực tiếp vung đao, vung lưỡi đao chém giết giữa bầy zombie, gần như theo bản năng, mũi đao của nàng nhắm thẳng vào cột sống Zombie mà đâm tới.
Còn nhỏ Ly, với thân phận nhân loại, thì đứng ở nơi an toàn, thỉnh thoảng bắn hỗ trợ vài phát.
Mười hai con Zombie bình thường, đối với mấy người đã thăng cấp mà nói, việc tiêu diệt chúng trở nên thành thạo điêu luyện. Bọn chúng không có vũ khí, chỉ biết lao vào va chạm. Có lúc thậm chí còn tự lao đầu vào lưỡi đao của Đường Dư.
So với đám Zombie tụ tập trong thành thị, những đồng loại lạc đàn ở nơi sơn dã này tỏ ra không chịu nổi một kích. Bọn chúng nghe thấy mùi người mà đến, không có bố trí không có mưu kế, quả thực là lặn lội ngàn dặm đến làm chuyển phát nhanh.
Đường Dư vừa giết vừa cảm thấy có chút bi thương, kẻ yếu, vô luận là Zombie hay là nhân loại, đều chỉ có phần bị đánh mà thôi.
Những người chơi kia chuẩn bị săn giết các nàng, có phải cũng mang tâm trạng giống vậy không?
Địa vị yếu thế của đám Zombie khiến Đường Dư ra tay chậm lại một chút, những kẻ này cũng tính là nửa đồng loại của nàng, nhưng nếu không giết, bọn chúng lại sẽ uy hiếp đến NPC.
Khi con Zombie cuối cùng ngã xuống, Đường Dư thu đao lại. Đèn pin của Lục Lộ chiếu vào người nàng, thấy Đường Dư thất thần, liền huơ qua huơ lại hai cái: “Ngươi không sao chứ?” Đường Dư đẩy hàng rào gai nhọn ra, trở về trong thôn, lộ ra nụ cười rạng rỡ. “Không có việc gì, đám Zombie này ngày mai hãy dọn dẹp đi, phải chôn ở nơi xa một chút, nếu không sẽ có virus.” Các dì bọn họ lúc này mới kịp phản ứng, cuốc, liềm, đao của các nàng còn chưa phát huy tác dụng thì Zombie đã bị tiêu diệt sạch, đây là chuyện trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ. Hồi đó nếu gặp phải Zombie, trong đám người tất sẽ có một hai người bị chết.
Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, tiếng vỗ tay trong nháy mắt vang lên không ngớt.
“Thật là lợi hại a!” có người lên tiếng cảm thán.
Trước kia khi các dì bọn họ còn ở Hoàng Thôn, cũng từng thấy Đường Dư, Kim Diệp đánh nhau với người chơi khác, nhưng đó là con người đấu đá lẫn nhau, các nàng là người ngoài cuộc nên xem không hiểu hay dở, phân không rõ mạnh yếu.
Mãi cho đến khi Đường Dư và Kim Diệp đối mặt với đám Zombie mà các nàng sợ hãi, trong lòng các nàng mới có sự đánh giá cụ thể: thôn trưởng và phó thôn trưởng, thật sự rất lợi hại.
Trong lòng các nàng, cảm giác an toàn lập tức được kéo lên mức đầy nhất.
Đường Dư quay lại nhìn vào bóng tối, trong thôn mùi người nồng nặc, đám Zombie lang thang khắp nơi này, chỉ sợ sau này đêm nào cũng sẽ kéo tới, các nàng cũng phải làm một cái lưới điện mới được.
“Nhỏ Ly, giúp ta truyền lời một chút, sáng mai dạy mọi người cách dùng súng.” Trước khi đám người tán đi, Đường Dư nói ra sắp xếp của mình.
Ngày thứ hai, Đường Dư liền triệu tập mọi người lại, trừ Lý Thiên Thiên và một tiểu nữ hài vị thành niên khác ra, mười lăm thôn dân, mỗi người cầm một cây súng, thậm chí Mai Bà Bà cũng bưng lấy một thanh. Các nàng chân tay luống cuống đứng trên một khoảnh ruộng hoang, nhìn bia ngắm làm bằng ống trúc cắm ở phía xa, trên mặt lộ vẻ phức tạp, phảng phất như đang nắm khối khoai lang bỏng tay.
Những người này chưa bao giờ cầm qua súng.
Vũ khí của thế giới này đã phân tán tại các nơi, bị những người chơi có năng lực hơn chiếm hữu, NPC muốn lấy được súng, là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng bây giờ, các nàng quả thật đang cầm loại vật này, kế tiếp còn phải tiếp nhận huấn luyện bắn súng.
Trong mấy người, Kim Diệp và nhỏ Ly rành về súng ống hơn, liền gánh vác trách nhiệm huấn luyện viên. Đường Dư được thanh nhàn, cũng đi theo sang một bên, dự định học hỏi một chút.
Mười lăm thanh súng có dài có ngắn, trong đó súng săn và súng tiểu liên chiếm đa số, cũng có ba thanh súng lục / tay thương. Kim Diệp dự định để các thôn dân thay phiên nhau học tập, coi như bắn súng không thuần thục, cũng nhất định phải biết cách sử dụng các loại súng ống.
Các nàng đầu tiên giới thiệu sơ lược cấu tạo súng ống và phân loại đạn, các loại tri thức như thủ pháp cầm súng, tư thế nhắm chuẩn, cuối cùng mới bắt đầu thực chiến.
Những dì này bọn họ đều là xuất thân chợ búa, nói quá nhiều lý luận tri thức các nàng cũng không nhớ được, phương pháp dạy học tốt nhất chính là cầm súng bắn một phát.
Các dì bọn họ nơm nớp lo sợ, có người bắn ra một phát, đạn không biết bay đi đâu. Có người không ghìm được súng, bị sức giật làm cho kinh hãi kêu la muốn mạng.
Cũng có người cầm đạn 7.62 ly nhét vào băng đạn cỡ 5.8 ly, nhất thời mọi người loạn cả một đoàn.
Đường Dư cười đến thở không ra hơi, rất tốt, có phong phạm của nàng lần đầu tiên sờ súng.
Lần dạy học đầu tiên, đạn phân phối là mỗi người tám phát, đợi đến giữa trưa, mọi người đã không sai biệt lắm quen thuộc với một loại súng ống trong đó. Chờ một tuần nữa, các nàng còn phải học tập các loại súng ống khác, cùng với kỹ xảo bắn súng khi chiến đấu và kỹ xảo tiến lên.
Sau này nữa, sẽ còn do Đường Dư dạy mọi người kỹ pháp cách đấu phòng thân.
Các dì bọn họ ban đầu rất sợ hãi, nhưng càng về sau, các nàng phát hiện, những “Huấn luyện viên” này đều rất nghiêm túc, làm không tốt sẽ còn bị huấn luyện tại chỗ, các nàng cũng lấy ra mười hai phần tinh thần.
Đến giữa trưa, thím mập đã học được cách sử dụng súng tiểu liên, cứ việc độ chính xác không tốt cũng làm nàng phi thường tự hào. “Chúng ta có thể bảo hộ chính mình.” nàng cười nói cởi mở, người cũng đứng thẳng hơn so với thường ngày, càng thêm kiên cường.
Kết thúc nửa ngày huấn luyện, buổi chiều các thôn dân lại quay về quy trình công việc bình thường.
Từng tiểu tổ vẫn như cũ tiến hành công việc trong tay, tổ công cụ có thành quả ra nhanh nhất, lúc chạng vạng tối, đã có hai cái giỏ trúc mới tinh đặt ở chỗ chứa vật tư.
Đường Dư gọi Kim Diệp và Lục Lộ, mang xác Zombie ngoài thôn đi chôn. Có tiền lệ con cua kia, Đường Dư không dám để NPC tiếp xúc với thi thể Zombie, nếu song phương đều có miệng vết thương, không cẩn thận chạm phải, vậy liền xong con bê.
NPC thế nhưng bị lây nhiễm là thật sự sẽ chết, Đường Dư không muốn trong thôn giảm quân số.
Việc chôn xác cũng không nhẹ nhõm, Đường Dư cau mày nghĩ, không được, còn phải đồng hóa thêm nhiều người chơi Zombie đến.
Đường Dư nhớ tới Chu Chu, Chu Chu không có chủ động đưa ra muốn biến thành Zombie, điều đó đã nói lên nàng không muốn, có lẽ còn có giao dịch với người bên ngoài, nàng cũng không có ý nguyện muốn biến thành Zombie, Đường Dư cũng ép buộc không được.
Lời nhắn nhỏ: nếu như cảm thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Đề cử sách hay | Sảng văn, Tận thế văn, Cường cường
Bạn cần đăng nhập để bình luận