Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 256

Đường Dư nhìn rõ gương mặt người kia, tay cầm đao của nàng siết chặt thêm một chút, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông lái xe là ai. Là đồng đội của Lê Lạc, Đường Dư từng gặp mặt hắn ở khu cấm, người đàn ông này luôn đứng phía sau Lê Lạc. Mà người phụ nữ ở ghế sau kia chính là Lê Lạc.
“Kim Diệp, dừng xe.” Đường Dư đột nhiên kêu dừng xe, nàng mở cửa xe, nắm Kinh Long nhảy xuống, đứng giữa đường cái Bàn Sơn, Tiểu Ly và Kim Diệp cũng theo xuống xe.
Chiếc xe con màu trắng, trước khi đâm vào Đường Dư, không thể không dừng lại.
Lê Lạc xuống xe, tựa vào cửa xe, nàng nhìn chiếc xe đầy Zombie của Đường Dư, rồi lại nhìn Đường Dư, cất tiếng cười chào: “Lại gặp mặt rồi.” Rõ ràng là theo dõi chúng ta, còn giả vờ trùng hợp làm gì.
Tiểu Ly có chút tức giận: “Ngươi theo chúng ta làm gì?”
Lê Lạc cũng không che giấu, thoải mái thừa nhận: “Ở thành A thấy các ngươi, liền muốn đi theo xem sao, dù sao trong tay cũng không có nhiệm vụ gì để làm, chỉ là không ngờ các ngươi lại có thể đi xa như vậy.”
Sự thẳng thắn lần này của nàng ngược lại làm Tiểu Ly bối rối, Tiểu Ly sửng sốt nửa ngày: “Đi theo? Sau đó thì sao? Giết chúng ta à?”
Phát giác được sự bất kính của Tiểu Ly, người đàn ông lái xe kia có chút tức giận: “Muốn giết các ngươi đã sớm động thủ rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?”
Lê Lạc ngăn người đàn ông kia lại, nàng rất lễ phép đáp lời: “Không phải, ta ở khu cấm không động thủ, bây giờ cũng sẽ không, đơn thuần chỉ là tò mò thôi, các ngươi rất thú vị. Huống hồ chúng ta cũng xem như có ‘một thùng dầu chi giao’, ta không có địch ý.”
Hay thật, lại thêm một đội ngũ hứng thú với các nàng, đây chính là thế giới của cường giả sao? Ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, khắp nơi rình mò người khác.
Nhưng Lê Lạc lúc này quả thực rất chân thành, nàng thấy Đường Dư không trả lời, liền chủ động hỏi: “Các ngươi lần này muốn đi đâu?”
Tiểu Ly: “Không đi đâu cả, tùy tiện đi một chút, trên đường giết vài người chơi, kiếm thêm điểm tích lũy.”
“Vậy thì tiếc thật.” Lê Lạc nói, “Ta cứ nghĩ các ngươi muốn đến Tùng Minh Thành, Tống tiểu thư đang ở đó, ta chuẩn bị tiện đường ghé qua xem sao.” Nàng cố ý nhấn rất mạnh ba chữ Tống tiểu thư, trong lời nói ẩn chứa mấy tầng ý tứ.
Ánh mắt Đường Dư ngưng lại, dấy lên một ngọn lửa vô danh.
Lê Lạc hẳn là biết mối quan hệ phức tạp giữa Tống Lãnh Trúc và Đường Dư, cho nên mới nhắc đến Tống Lãnh Trúc để dò xét, lời nói xa gần lại tỏ ra bản thân mình và Tống Lãnh Trúc có quan hệ rất tốt.
Nàng biết Tống Lãnh Trúc đang ở Tùng Minh Thành, chứng tỏ giữa họ đã trao đổi phương thức liên lạc.
Bây giờ nàng nói tin tức này cho Đường Dư, đây xem là gì? Đồng bộ thông tin? Hay là lấy lòng?
Đường Dư không hiểu nổi thao tác này của Lê Lạc.
Tiểu Ly hỏi thẳng: “Tống Lãnh Trúc ở Tùng Minh Thành làm gì?”
“Nghe nói đang tìm thứ gì đó, nàng không nói rõ, các ngươi muốn đi cùng không?” Lê Lạc hỏi, “Nếu không ngại, chúng ta đi cùng đường làm bạn nhé?”
Để ý chứ, có chút để ý, Đường Dư nhún nhún mũi, không lập tức đưa ra quyết định.
Cách nhìn của Đường Dư đối với Lê Lạc rất phức tạp, người này khác biệt với những người chơi thích giết chóc kia, cả người nàng đều toát ra khí chất nho nhã lễ độ, cử chỉ đúng mực, thân thiết hòa nhã. Đường Dư trước kia cho rằng nàng chỉ giả vờ, nhưng mọi việc nàng làm lại tỏ ra chân thành không gì sánh được.
Chân thành, nhưng cũng không dễ nắm bắt, giống như một thương nhân cao tay, dùng thái độ chân thành nhất để giành được hảo cảm của người khác, sau đó lấy được thứ nàng muốn. Giống hệt như thủ đoạn nàng dùng để dựa vào Tống Lãnh Trúc ở khu cấm vậy.
Ngươi thậm chí không thể nào nảy sinh cảm giác chán ghét đối với nàng.
Sự để ý của Đường Dư còn đến từ một phương diện khác, việc Lê Lạc và Tống Lãnh Trúc thân thiết khiến nàng cảm thấy khó chịu. Loại khó chịu này không liên quan đến bản thân Lê Lạc, hành vi của Lê Lạc rất đúng mực, nhưng Đường Dư không thể không bận tâm.
“Tiểu Ly, nhận lời mời của nàng, nhưng để họ đi trước.”
Tiểu Ly thuật lại lời của Đường Dư, sau đó tự mình bổ sung một câu: “Lê...... Tỷ tỷ, ta có thể tin tưởng ngươi, nhưng hai vị đồng đội của ngươi cũng không được đánh lén chúng ta.”
“Bọn hắn sẽ không đâu, bọn hắn chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho ta.” Lê Lạc đáp lại lời Tiểu Ly, lúc nhìn về phía Tiểu Ly, biểu cảm vô cùng thân thiết, tựa như đang nhìn em gái nhà mình.
Trong lòng Kim Diệp cũng dâng lên cảm xúc khó chịu.
Tiểu Ly không hề cảm thấy gì, nàng chỉ thắc mắc lời nói của Lê Lạc nghe như đang nói hai người kia là bảo tiêu.
Tiểu Ly chăm chú nhìn hai người đàn ông kia một chút, phát hiện bọn hắn đứng sau lưng Lê Lạc, quen chắp tay sau lưng, thân hình thẳng tắp, thật sự có cảm giác là bảo tiêu, chỉ còn thiếu một cặp kính râm.
Động tác quy củ như thế không phải một sớm một chiều mà có được, rõ ràng là thói quen được nuôi dưỡng năm này tháng nọ.
Không thể nào, không lẽ thật sự có người mang bảo tiêu tới chơi game sao!
**Chương 116: Tùng Minh Thành 02**
Lê Lạc không hỏi chuyện chiếc xe đầy Zombie kia là thế nào, cũng không hỏi về D Cấp Tang Thi Vương của Đường Dư, nàng dường như thật sự không có địch ý với Đường Dư, cũng che giấu đi lòng hiếu kỳ không cần thiết.
Sau khi trao đổi ngắn gọn với Tiểu Ly, nàng lên xe, một lần nữa ngồi vào ghế sau, một trong hai người đàn ông lặng lẽ lái xe, vòng qua chiếc xe tải đang dừng giữa đường, chạy về phía trước.
Ba người Đường Dư cũng đành quay về cabin lái, giữ khoảng cách an toàn 100 mét, từ xa theo sau chiếc xe con màu trắng.
Cảnh tượng này giống như đã từng quen, lúc Đường Dư và Lê Lạc mới quen nhau, cũng là Lê Lạc dẫn đường phía trước, các nàng theo sau.
Lê Lạc không có ý định dừng lại, nàng dường như chuẩn bị đi suốt đêm, thế là kế hoạch hạ trại ban đầu của ba người Đường Dư buộc phải hủy bỏ, các nàng thay phiên nhau lái xe, theo ở phía sau.
Tiểu Ly ngồi ở ghế lái lầm bầm: “Cái cô Lê Lạc này kỳ quái quá, nàng rõ ràng là muốn đi Tùng Minh Thành, tại sao ban đầu lại nói là tò mò về chúng ta mới đi theo? Đây không phải là hai lý do khác nhau sao?”
Kim Diệp suy đoán: “Có thể mục đích của nàng chính là muốn dẫn chúng ta đến Tùng Minh Thành, chỉ là trùng hợp lộ trình của chúng ta giống nhau, nên nàng cứ đi theo thôi.”
“Tùng Minh Thành có gì sao?”
“Không biết, cách xa như vậy, chúng ta chưa từng hoạt động ở khu vực đó.”
Đường Dư ôm đao, ánh mắt xuyên qua kính chắn gió, nhìn chằm chằm đèn hậu của chiếc ô tô trên đoạn đường phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận