Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 548

Nhờ vào trang bị quân dụng có thể xem là gian lận và ưu thế nhân lực áp đảo, Đường Dư rất nhanh đã bị bắt. Điều ngoài dự kiến của Tống Tình An chính là, Đường Dư nhận thấy chênh lệch quá lớn nên đã nhanh chóng từ bỏ chống cự. Nàng gần như ngoan ngoãn để hai tên binh sĩ bắt giữ, cho dù bị lục soát ra chủy thủ cũng không hề giãy giụa.
Không có người hỗ trợ, không có mai phục, đêm nay đến đây phó ước, thực sự chỉ có một mình Đường Dư.
Tống Tình An trong lòng có chút khó chịu, nàng biết người kia là ai, cũng biết muội muội của mình và nàng có không ít dây dưa. Nàng đứng trước mặt Đường Dư, hỏi: “Vì sao không chạy?”
Đường Dư lại không trả lời, ngược lại nhìn thẳng Tống Tình An, hỏi: “Tống Lãnh Trúc biết chuyện ở đây không?”
“Chuyện gì?”
“Mai phục.”
Thái dương Tống Tình An giật mạnh, hồi trẻ nàng từng trải qua huấn luyện, biết cách công kích tâm lý phòng thủ của tù binh, làm tan rã hoàn toàn cảm xúc của đối phương. Giống như bây giờ, nàng chỉ cần nói mấy chữ “Tống Lãnh Trúc bảo ta tới”, là đủ để đả kích người trẻ tuổi trước mặt này.
Nhưng nàng không thể làm cái việc bôi nhọ muội muội mình, dùng chuyện này để khiến Đường Dư căm hận trong lòng.
Cho nên Tống Tình An trả lời: “Tống Lãnh Trúc không biết chuyện.”
“Thật sao?” Đường Dư cười tự giễu, Tống Lãnh Trúc thông minh như vậy, làm sao có thể không biết chuyện chứ. Nàng nén một hơi trong ngực, đột nhiên cảm thấy hơi thở này không thể nào nuốt xuống được.
Phải chăng Tống Lãnh Trúc đang dùng hành động để thể hiện lập trường của mình? Đường Dư nghĩ, có lẽ nàng không muốn liên quan gì đến mình nữa.
Rõ ràng người gửi lời mời lúc trước là Tống Lãnh Trúc.
Đường Dư khẽ cắn môi: “Đi thôi, Giam Ngục đảo phải không? Ta rất quen thuộc nơi đó. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu, hãy để ta gặp Tống Lãnh Trúc.”
Trong lòng Tống Tình An dấy lên dự cảm xấu, hành động của binh sĩ hạm đội không hoàn toàn đúng quy tắc, mà người trước mặt này cũng hoàn toàn không hành động theo lẽ thường. Cấp trên từng ám chỉ, nếu Đường Dư chống cự hoặc làm người khác bị thương, binh sĩ có thể nổ súng, đến lúc đó sẽ tìm lý do cho qua chuyện.
Nhưng bây giờ, Đường Dư lại rất ôn thuận, không chỉ ngoan ngoãn cực điểm, còn đưa ra một yêu cầu cá nhân không liên quan đến hạng mục Tạp Nga Tư.
Tống Tình An liếc nhìn nàng, không đáp ứng cũng không từ chối. Nàng không nói chuyện với Đường Dư nữa mà hạ lệnh: “Đội ba phụ trách áp giải, nhà tù cấp một số 202, Giam Ngục đảo.”
Giam Ngục đảo trên Chủ Tinh không thuộc về bất kỳ khu vực nào, đó là một hòn đảo hoang trên biển. Để đến Giam Ngục đảo, cần phải tiến hành bàn giao, kiểm tra và đăng ký thông tin sinh trắc tại bến cảng Khu Hai. Bến cảng được cơ giới hóa cao độ, khắp nơi đều là giám sát và vũ khí tối tân, thời gian dừng lại để kiểm tra không quá nửa giờ.
Khi vào phòng kiểm tra, nhân viên đi cùng giảm xuống còn ba người. Tay Đường Dư bị còng bởi thiết bị giam cầm, phạm vi hoạt động bị hạn chế, nàng bèn nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên cửa kiểm soát phía trước. Cái cửa máy móc này là một thực thể trí tuệ, có thể quét trực tiếp các chỉ số cơ bản của cơ thể người, hai đèn báo màu đỏ tựa như mắt của nó.
Nhìn một lúc, Đường Dư phát hiện đèn báo chợt dừng lại 2 giây, giống như bị ngưng trệ.
Chỉ 2 giây, Đường Dư thân kinh bách chiến đã nhanh chóng nhận ra sự khác thường, điều này không bình thường.
Ngay sau đó, cửa kiểm soát đưa ra cảnh báo: “Tín hiệu không ổn định, vui lòng kiểm tra điện áp.” Tạch, đèn trên đầu tắt ngấm.
Đường Dư có kinh nghiệm đối địch phong phú, ngay khoảnh khắc trước mắt tối sầm lại, chân nàng đã bắt đầu di chuyển. Nàng gần như cảm nhận được ngay tức khắc có người túm lấy cổ áo sau lưng mình, bèn thuận theo lực kéo lùi về sau.
2 giây sau, đèn sáng trở lại, nhưng trong phòng đã không còn bóng dáng Đường Dư.
Có kẻ cướp ngục tại bến cảng! Chuyện này đúng là chưa từng nghe thấy!
Đường Dư nhận ra người mang mình đi là một kẻ lạ mặt, có vẻ là một tay chân lão luyện. Điều khiến nàng nghi ngờ là đối phương cực kỳ quen thuộc địa hình bến cảng, đồng thời, các thiết bị máy móc mà hai người đi qua đều rơi vào trạng thái tê liệt tạm thời.
Hai người họ vậy mà dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi, không kích hoạt bất kỳ một cảnh báo máy móc nào.
Điều đó là không thể nào.
Đường Dư bị người kia đưa đến một khu đất hoang tối đen, tay chân đó đột nhiên đẩy nàng về phía trước: “Đây là nhiệm vụ khó nhất ta từng nhận, nhớ trả tiền đấy.”
Đường Dư va phải một người, người bị đụng thuận thế nắm lấy cổ tay nàng, tháo thiết bị giam cầm ra, rồi không nói một lời đưa nàng rời khỏi đây.
Ba giờ sáng tại Chủ Tinh, chỉ còn vài ngã tư vẫn sáng đèn. Nhưng bầu trời dày đặc phi thuyền cảnh sát lơ lửng lại cho thấy đây không phải một đêm yên tĩnh.
Đường Dư nhìn rõ người đang nắm cổ tay mình là ai, đó chính là người nàng thật sự muốn gặp, chỉ có điều, người kia không nhìn nàng.
“Tiểu Thất, bên này rất thuận lợi. Sau đó bảo người ở khu giải trí gây chút chuyện, sản nghiệp của Lôi Tổng ở Khu Ba, Khu Bốn, Khu Năm cứ tùy tiện náo loạn, ra hiệu rồi thì chú ý ẩn nấp.”
Cả con đường bị bao phủ nghiêm ngặt bởi các đội điều tra.
Tống Lãnh Trúc không gọi tên Đường Dư, cũng không nhìn kỹ mặt nàng. Tống Lãnh Trúc chỉ căng thẳng, vội vàng liếc qua Đường Dư một cái rồi lại hối hả chỉ huy thuộc hạ phân tán lực lượng cảnh sát trên đường.
Đường Dư bỗng thấy hụt hẫng, khó khăn lắm mới gặp lại, vậy mà đối phương lại chẳng để tâm chút nào đến nàng.
“Bên này.” Đường Dư bực bội đưa tay ra, thoát khỏi sự kìm kẹp của Tống Lãnh Trúc, đảo khách thành chủ, kéo ngược lại cổ tay đối phương. Nàng kéo Tống Lãnh Trúc vào một con hẻm tối, cả hai chạy trốn giữa những ngã tư vắng người lúc rạng sáng.
Đường Dư từng vô số lần tưởng tượng cảnh tượng nàng và Tống Lãnh Trúc gặp lại nhau trên Chủ Tinh, có thể là một ngày thiên tình, có thể là một đêm mưa, có thể chỉ có hai người họ, cũng có thể có rất nhiều bạn bè chứng kiến. Nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ, bị truy đuổi phô thiên cái địa, phải phi nước đại đào mệnh trong đêm rạng sáng.
Nàng có lẽ điên rồi. Mà Tống Lãnh Trúc bày ra vụ cướp ngục này cũng vậy.
Cổ tay trong lòng bàn tay thật nhỏ gầy, Đường Dư không khách khí nắm rất chặt. Nàng quen đường vượt qua cây cầu vượt bỏ hoang, luồn sâu vào Khu Ba khu giải trí, một căn phòng an toàn nằm ngay tại đây.
Két, cạch, Đường Dư nhanh chóng đóng cửa lại, cài then khóa.
Căn hầm bài trí đơn sơ, không có thiết bị công nghệ cao. Chiếc vòng tay Đường Dư để lại trên bàn ba giờ trước vẫn nằm yên ở đó.
Đường Dư vẫn nắm chặt cổ tay Tống Lãnh Trúc. Vì chạy quá gấp gáp nên cả hai đều thở dốc không ổn định, Tống Lãnh Trúc còn thở gấp hơn, vốn dĩ nàng không thể chạy nhanh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận