Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 210

Kim Diệp nhìn Đường Dư qua gương chiếu hậu: “Bây giờ ngươi ngược lại gan lớn thật.” “Ta tốt xấu gì cũng là một Tang Thi Vương.” Mặt Đường Dư cũng không đỏ lên chút nào, Tang Thi Vương thì phải làm chuyện nên làm.
Các nàng không thể bám theo quá gần, lái xe trong khu phố không một bóng người này rất dễ bị phát hiện. Bởi vậy, gần như phải đợi đến lúc chiếc xe cải tiến khuất sau góc đường, các nàng mới khởi động xe.
Nhờ có nhà cửa che chắn, chiếc xe rẽ qua bảy tám khúc cua. Nhà lầu xung quanh dần trở nên cũ kỹ, nhà ở cũng thưa thớt dần. Các nàng dường như đã đi xuyên qua hơn nửa thành phố, đến vùng ngoại thành ở một hướng khác của Tân Châu.
Chiếc xe cải tiến rẽ ngoặt một cái rồi hoàn toàn biến mất tăm, mất dạng trên một con đường lớn thuộc khu nhà xưởng.
Kim Diệp không dám tùy tiện đi theo vào, liền dừng xe ở ven đường. Ba người cầm ba lô xuống xe đi bộ. Rất nhanh sau đó, các nàng nhìn thấy ở chỗ góc cua có một khung kim loại, chữ khắc trên đó đã sớm bong tróc hết. Bên dưới khung kim loại là một cánh cửa sắt, cửa sắt có treo một ổ khóa. Trên con đường đầy cát bụi có mấy vệt bánh xe rộng, rõ ràng là do lốp xe dày của xe việt dã để lại.
Tường vây gần đó không cao lắm, phía trên tường xi măng là hàng rào lưới thép, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong chất đống rác rưởi, phần lớn là xác ô tô, tấm thép hoặc các loại phế liệu rắn khác.
Nơi này tựa như là một bãi rác cỡ lớn.
Đường Dư rời khỏi chân tường vây, sau đó khom người lao tới. Sau một đoạn chạy lấy đà ngắn, nàng dễ dàng đạp chân lên tường, hai tay bám vào mép tường, dùng sức một chút liền chống người lên được đầu tường.
Lần này nhìn càng thêm cẩn thận. Bãi rác vô cùng rộng lớn, bên trong chất đống rất nhiều phế liệu rắn. Nơi này không có mùi hôi thối khó ngửi như ở trạm trung chuyển rác thải sinh hoạt, dường như không đơn thuần là một bãi rác, mà càng giống một nhà máy thu hồi kim loại phế liệu.
Ngoài ra, phía xa còn có rất nhiều xe tải lớn màu đỏ, đang chuyên chở những khối kim loại hình lập phương đã được ép cực kỳ chặt chẽ, xem bộ dáng là chuẩn bị vận chuyển đi nơi khác.
Đồ tốt a! Mắt Đường Dư sáng rực lên, đống kim loại này mà chuyển về thì có thể dùng vào việc lớn.
Nhìn kỹ lại lần nữa, mơ hồ có thể thấy chiếc xe cải tiến đang đậu gần một nhà xưởng, chỉ để lộ ra nửa thân xe.
Xem ra, các nàng đã tìm được địa điểm đóng quân của ba người kia.
**Chương 97: Tân Châu 02**
Không giống với bãi rác dơ dáy bẩn thỉu không người quản lý, nhà máy thu hồi này có rất nhiều nhà xưởng rộng lớn. Phế liệu kim loại rắn sẽ trải qua một loạt quy trình xử lý như ép chặt, nghiền nhỏ, phân loại, đóng rắn, biến thành tài nguyên có thể tái sử dụng. Nhìn vào mức độ hoàn chỉnh của các nhà xưởng, có thể đánh giá rằng trước khi virus bùng phát, quy mô của nơi này không hề nhỏ.
Đường Dư nhanh nhẹn lật người xuống khỏi đầu tường, đơn giản trao đổi với đồng đội một chút về tình hình bên trong. Ba người men theo tường mò đến dưới cánh cửa sắt. Kim Diệp tùy tiện nhặt một đoạn dây kẽm ngắn dưới đất, uốn qua bẻ lại vài lần, dễ dàng mở được ổ khóa trên cửa sắt.
Ổ khóa nặng trịch rơi vào lòng bàn tay Đường Dư, chỉ phát ra một tiếng động rung rất nhỏ.
Đường Dư đẩy cửa sắt ra, bản lề cửa vẫn còn tốt, không phát ra tiếng kẹt kẹt ghê người. Ba người lẻn vào bãi rác như kẻ trộm, Đường Dư còn cẩn thận móc ổ khóa lại như cũ.
Tiến vào bãi rác mới cảm nhận rõ ràng những đống phế liệu rắn chất chồng bên cạnh cao đến mức nào. Chúng như những ngọn núi nhỏ nằm sừng sững hai bên đường; đồ điện tử hỏng, khung xe cũ, sắt vụn công nghiệp hỗn tạp chất đống lại với nhau, tạo thành một nơi ẩn nấp tuyệt hảo.
Con đường xi măng ở giữa quanh co uốn lượn, nhưng vì không ai quét dọn, lâu ngày đã bị bùn vàng, cát bụi và nước rỉ sét phủ kín không nhìn rõ màu sắc ban đầu. Vết bánh xe vẫn còn nhìn thấy rõ ràng. Đường Dư nhìn kỹ một phen, phát hiện xe cộ ra vào gần đây chỉ để lại dấu vết của loại lốp xe rộng và dày của chiếc xe cải tiến kia.
Đối phương có lẽ chỉ có một chiếc xe. Chiếc xe cải tiến kia chỉ có bốn chỗ ngồi, bởi vậy có thể suy ra, số người tại điểm trú ẩn của bọn hắn sẽ không quá nhiều.
Ba người Đường Dư không đi trên con đường xi măng ở giữa. Nàng tìm một chỗ dốc thoai thoải, bò lên núi rác thải, ngồi xổm xuống sau xác một chiếc xe hơi màu bạc đã bỏ đi.
Từ vị trí này nhìn qua, mọi thứ phía trước đều hiện ra rõ ràng. Chỗ chiếc xe cải tiến đậu, cửa nhà xưởng đang mở hé, ở cửa ra vào có ba người đang ngồi xổm, kiểm kê đồ vật bên trong những chiếc túi xách màu đen.
Ba người này chính là hoa tí nam và hai gã đàn ông gầy gò đã xuất hiện ở trung tâm thương mại trước đó.
Trong lúc kiểm kê vật tư, không hề có người nào khác xuất hiện, xem ra đội ngũ này của bọn hắn không còn thành viên nào khác.
Đường Dư hơi thất vọng, hóa ra chỉ là đám tôm tép. Xét theo mức độ cảnh giác của ba người bọn họ, cũng không phải là cao thủ gì cho lắm.
Khó trách nàng không nhìn thấy ba người này ở cấm khu. Tân Châu cách cấm khu gần như vậy mà bọn hắn lại không tham gia săn bắn, hoặc là không có hứng thú, hoặc là năng lực không đủ.
Tổng hợp tình hình hiện tại, ba người này rõ ràng thuộc về trường hợp sau.
Bất quá Đường Dư đã hiểu rõ một chuyện. Khoảng cách đường thẳng giữa nàng và ba người này ước chừng hơn một trăm mét, vậy mà đối phương không kích hoạt nhiệm vụ ‘đánh giết D cấp Tang Thi Vương’. Nói cách khác, trong những tình huống bình thường, khoảng cách để người chơi thông thường kích hoạt nhiệm vụ đánh giết là nhỏ hơn 100 mét.
Về phần giới hạn thấp nhất là bao nhiêu, Đường Dư còn cần phải thăm dò thêm một phen.
Đúng lúc đang suy nghĩ, Kim Diệp bỗng vỗ nhẹ vào vai Đường Dư, đưa tay chỉ về một hướng.
Nhìn theo hướng Kim Diệp chỉ, Đường Dư phát hiện ở một đống rác thải khác phía xa xa, có một kiến trúc hòa lẫn vào cảnh vật xung quanh.
Kiến trúc kia quá không nổi bật, trông như thể được dựng lên một cách tùy tiện bằng cốt thép phế liệu và vải bạt, tạo thành một cái lều hình chóp tròn. Xung quanh chất đầy đồ phế thải, nhìn qua chỉ tưởng là một đống rác lớn.
Túp lều được dựng ngay trên sườn một núi rác thải, ở vị trí tương đối bằng phẳng. Khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ ràng lắm. Đường Dư vận dụng năng lực cường hóa thị lực, quan sát tỉ mỉ.
Trong nháy mắt, mọi chi tiết của túp lều hiện rõ mồn một trên võng mạc Đường Dư. Màn cửa của túp lều được vén lên một nửa, có thể thấy rõ bên trong kê một chiếc giường gỗ, ngoài ra, gần như không còn không gian để đặt thêm bất cứ đồ đạc nào khác.
Phần rèm che khuất phía còn lại khiến rất khó nhìn rõ bên trong lều có người hay không. Trên giường, chiếc chăn màu xám đậm cuộn thành một đống, có thể nhìn ra dấu vết của việc đã từng có người ở.
Kỳ quái, bãi rác này lại còn có người khác ở. Nếu là cùng một phe với ba người kia, tại sao lại phải ở trên núi rác thải?
Đường Dư dời mắt đi, tỉ mỉ quan sát xung quanh thêm một lần nữa.
Không quan sát thì thôi, vừa nhìn kỹ đã phát hiện còn có mấy cái lều như vậy nữa. Ngoại trừ cái lều đơn độc ở xa kia, mấy cái lều khác thì tụ tập lại một chỗ, được dựng trên mặt đất bằng phẳng, xung quanh còn được quây lại bằng ván gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận