Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 293

"Đang nhìn cái gì?" Tống Lãnh Trúc hơi nghiêng đầu, buồn cười nhìn Đường Dư.
"Không có." Đường Dư khẽ than một tiếng, dời mắt đi.
Tống Lãnh Trúc suýt chút nữa tưởng rằng tai đỏ bừng của nhỏ Zombie chỉ là do ánh lửa phản chiếu lên, nhưng rất nhanh nàng lại thấy khuôn mặt Đường Dư cũng ửng đỏ.
Sự ngượng ngùng của Đường Dư khiến Tống Lãnh Trúc cũng hơi bối rối, một luồng hơi nóng khô đặc trưng đầu hè tràn ngập trong phòng, khiến nhịp tim như trống đập thình thịch, lại thấm đẫm vị ngọt.
Tống Lãnh Trúc không thể không dời mắt nhìn sang cơ thể Đường Dư, chiếc áo jacket trên người Đường Dư đã bị rạch nát, những vết dao dày đặc cắt quần áo đến mức không thể gọi là quần áo nữa, mơ hồ thấy được làn da bên dưới, may mà không có vết thương.
Chỉ là vết máu đập vào mắt kia vẫn còn ẩm ướt, nếu như nhỏ Zombie không có dị năng hộ thân, cơ thể này không chịu nổi sự giày vò như vậy.
Tống Lãnh Trúc nhớ lại cảnh Đường Dư đánh nhau trước đó, trước kia nàng cảm thấy Đường Dư cẩn thận, giỏi chạy trốn và ẩn nấp, nhưng thật ra không phải vậy, mỗi lần Đường Dư tấn công chính diện đều khiến nàng phải ‘lau mắt mà nhìn’. Đường Dư rất liều mạng, thậm chí có thể nói là rất điên cuồng, nhưng cũng không lỗ mãng, nàng nhìn ra được, mỗi một nhát dao Đường Dư vung ra đều là kết quả sau khi suy tính kỹ càng, điều này khiến nàng thường xuyên không thể rời mắt.
Mỗi khi nàng cảm thấy Đường Dư đã đủ đặc biệt rồi, nhỏ Zombie thế nào cũng lại mang đến cho nàng niềm vui mới, giống như một khối ngọc thạch càng mài càng sáng chói, rạng rỡ chiếu sáng. Tống Lãnh Trúc không khỏi mong đợi Đường Dư tiến đến vị trí cao hơn, nàng nhất định sẽ là một người xuất sắc.
Đường Dư liếc trộm phản ứng của Tống Lãnh Trúc, lại phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm quần áo của mình, cũng không biết nghĩ thế nào, Đường Dư theo phản xạ có điều kiện dùng một tay che ngực, che đi quần áo rách rưới của mình.
"Đang... đang nhìn cái gì?" Đường Dư yếu ớt lí nhí một câu, nàng lại cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể mình, may mà quần áo tuy rách nhưng những bộ phận cần che vẫn che được.
Tống Lãnh Trúc ngẩng đầu đột nhiên hỏi Đường Dư, lại như đang lẩm bẩm: "Ở ngoài trò chơi ngươi cũng trông như thế này phải không?" Vừa nói ra miệng, nàng lại cười nhẹ: "Xin lỗi, ta quên ngươi mất trí nhớ rồi." Nếu như dung mạo thật của Đường Dư không phải thế này, nàng biết làm sao để tìm thấy nàng ấy ở ngoài trò chơi đây?
Tống Lãnh Trúc giật mình nhận ra, mình đã nảy ra ý nghĩ nguy hiểm, nàng đã đang tự hỏi làm thế nào để có thể tạo chút quan hệ với Đường Dư ở ngoài trò chơi. Nàng lập tức dừng ngay ý nghĩ này lại, nhớ tới sự giấu giếm như có như không trước đó của Đường Dư, lòng dần chùng xuống.
Đường Dư đang chăm chú suy nghĩ câu hỏi của Tống Lãnh Trúc, nàng đưa tay mò lấy sổ ghi chép, dùng răng nanh cắn bật nắp bút, chống lên bệ cửa sổ viết: "Hẳn là không phải, ừm, nhưng ta hy vọng mình trông ưa nhìn hơn một chút." Ưa nhìn nhất có thể, để khi đứng cạnh Tống Lãnh Trúc, có thể được người ta khen một câu xứng đôi.
Tống Lãnh Trúc nghiêng người về phía trước, nhìn Đường Dư viết từng chữ thành một đoạn văn, cười nói: "Vẻ ngoài bất quá chỉ là ‘túi da’, trông có đẹp hay không cũng không có ý nghĩa thực tế gì." Nàng ngồi thẳng người dậy: "Hơn nữa, ta thấy ngươi bây giờ đã rất ưa nhìn rồi."
Một câu nói như vô tình cào vào đáy lòng khiến Đường Dư ngứa ngáy, nàng thật sự chịu không nổi kiểu khơi gợi này, chỉ có thể cầu mong Tống Lãnh Trúc đừng nói thêm những lời dễ gây hiểu lầm, khiến nàng suy diễn sai ý nữa.
Đường Dư trấn tĩnh lại, viết lên giấy: "Vậy còn ngươi? Ngoại hình và thể trạng có giống không?"
Tống Lãnh Trúc sững sờ một chút, trong mắt thoáng hiện vẻ cô đơn, nàng im lặng một lúc mới mở miệng: "Coi như là giống đi." Nàng giơ cổ tay lên, xem xét bàn tay khớp xương rõ ràng và nửa cánh tay lộ ra của mình, những đường cơ bắp không một chút mỡ thừa cùng gân xanh ẩn hiện cho thấy sức mạnh mà cơ thể này mang lại, Tống Lãnh Trúc thở dài: "Cũng không hoàn toàn là."
Cũng không hoàn toàn là nghĩa là gì? Đường Dư nghiêng đầu thắc mắc, nhưng đối phương không có ý nói tiếp.
Không cần biết thêm, thông tin này đã đủ rồi, nếu như, nàng nói là nếu như, sẽ có một ngày có thể sống sót rời khỏi trò chơi này, Đường Dư nhất định có thể nhận ra Tống Lãnh Trúc ngay lập tức giữa đám đông.
Đường Dư thu lại ánh mắt, ngòi bút tùy ý vẽ vòng tròn trên giấy, nàng chỉ mong có thể sống sót là tốt rồi, sống sót rời khỏi trò chơi, gặp Tống Lãnh Trúc một lần trong thế giới thực.
Trên vai đột nhiên nặng trĩu, một chiếc áo khoác ấm áp rơi xuống người Đường Dư, Đường Dư kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Tống Lãnh Trúc vừa thu tay về, và thân trên của nàng chỉ còn mặc áo T-shirt.
"Quần áo của ngươi không mặc được nữa, mặc tạm cái này đi." Tống Lãnh Trúc không mấy để tâm nói. Đường Dư mặc đồ thế này ra ngoài sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn khó chịu, người trong trò chơi này cũng không lịch sự, cho dù đối phương không phải Đường Dư, là phụ nữ với nhau, nàng cũng có thể giúp một tay.
Đường Dư chớp mắt, dùng ngón tay sạch sẽ lấy chiếc áo xuống, Tống Lãnh Trúc lại đưa quần áo cho nàng, nàng hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình thật lãng phí quần áo.
Nàng vốn định trả lại, ba lô của mình đang ở chỗ Nhỏ Ly, trong ba lô có quần áo sạch để thay, đợi sau khi gặp lại Nhỏ Ly là có thể đổi, nhưng Đường Dư lại nảy sinh ý nghĩ không nỡ, chiếc áo khoác còn vương hơi ấm của Tống Lãnh Trúc ngửi thấy có mùi thơm nhàn nhạt, nàng không nỡ trả.
Trong khoảnh khắc, Đường Dư cảm thấy mình giống kẻ biến thái.
Đường Dư chỉ chỉ căn phòng sát vách, ra hiệu mình sẽ sang đó thay đồ, dù sao thay ở đây cũng không tiện lắm.
Hơn nữa, rất mất hứng là, thi thể của Lâu Ngạn vẫn còn nằm trên mặt đất kia kìa.
Tống Lãnh Trúc khẽ gật đầu.
Đường Dư vội vàng chạy đi, mang theo nguồn sáng duy nhất, căn phòng tối sầm lại, Tống Lãnh Trúc ngồi một mình trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của người kia.
Đường Dư dịch chuyển về căn phòng đặc thù một chuyến, đầu tiên là rửa sạch vết máu thừa trên tay và mặt, sau đó mới quay lại phòng sát vách phòng Tống Lãnh Trúc, trong bóng tối cởi bỏ áo khoác và áo trong rách nát, chiếc áo lót sau lưng cũng bị rạch quá tệ không thể nhìn nổi, chỉ đành cởi ra cùng lúc, trừ nội y ra, chỉ còn mặc độc chiếc áo khoác của Tống Lãnh Trúc sát người.
Áo khoác vẫn là kiểu jacket màu đen có mũ, chất liệu cũng là hàng thượng phẩm, vừa nhẹ nhàng vừa đẹp mắt, thay đồ xong, Đường Dư trở lại bên cạnh Tống Lãnh Trúc, không tiếng động làm khẩu hình cảm ơn.
Chiếc áo mặc trên người Tống Lãnh Trúc và mặc trên người Đường Dư hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, Đường Dư mặc vào trông càng thêm gọn gàng và hiên ngang, phối hợp với nụ cười rạng rỡ đầy sức sống của Đường Dư, lại toát lên vẻ hoạt bát như ánh mặt trời, Tống Lãnh Trúc hơi thất thần, trong lòng được bao bọc bởi một luồng hơi ấm dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận