Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 49

Đường Dư ngẩng đầu nhìn về phía Kim Diệp, ánh mắt sáng rực.
Kim Diệp lùi lại một bước: “Làm cái gì? Lại muốn đi chịu chết à?” “Đừng nói khó nghe như vậy chứ, chúng ta phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết đâu.” Đường Dư nói: “Vừa hay đi cùng Chu Chu, chúng ta đông người náo nhiệt có bạn có bè.” “Đi thôi, ngươi muốn đi thì chúng ta đi, nếu có nguy hiểm ta sẽ chạy trước.” “Đúng là chị em tốt của ta.” Đường Dư cười rất vui vẻ.
“Nhưng mục tiêu của chúng ta lần này không phải là hoàn thành nhiệm vụ, mà là báo thù. Nhân lúc Tống Lãnh Trúc đang đánh nhau với người chơi khác hoặc Zombie, chúng ta bắn lén, ngáng chân gì đó. Nàng ta cứ đuổi đánh chúng ta, chúng ta cũng phải phản kích lại chứ.” “Đồng ý.” Kim Diệp sờ lên gáy, vẫn cảm nhận được vết sẹo do viên đạn để lại.
Vốn định tìm bác sĩ lấy viên đạn ra, nhưng Chu Chu rõ ràng không thể làm chuyện này, vậy nên cứ để đó vậy.
Khi đuổi tới vùng rìa của làng đô thị, trời đã về khuya.
Đường Dư quyết định tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm trước, ban ngày sẽ vào trong thôn xem xét, bây giờ tối đen như mực, tầm nhìn quá kém.
Bên ngoài làng đô thị có một cái cổng chào nhỏ, khắc hai chữ “Hoàng Thôn”, rõ ràng trước khi thành thị phát triển, nơi đây từng là một thôn xóm không nhỏ. Chỉ là bây giờ bị các tòa nhà cao tầng bao quanh ở giữa, trông vừa cũ nát lại vừa lạc lõng.
Các nàng dừng lại cạnh một tiệm tạp hóa bên trái cổng chào, đồ đạc bên trong tiệm đã bị lấy sạch. Đường Dư đẩy cánh cửa kính trông còn nguyên vẹn, nhìn vào bên trong.
Tiệm tạp hóa ở làng đô thị không thể so với cửa hàng ở trung tâm thành phố, bên trong nhỏ hẹp chật chội, chỉ có hai dãy kệ hàng, lúc này đang đổ ngổn ngang trên mặt đất, trông vô cùng hỗn loạn.
Đường Dư bước vào trong một bước, lòng bàn chân lập tức dính phải thứ gì đó nhớp nháp, giống như vết tích của xì dầu và giấm bị đổ ra, lưu lại trên sàn nhà.
Đường Dư đánh giá một lượt rồi nói: “Chỗ này không nghỉ ngơi được rồi.” “Tìm chỗ khác đi.” Kim Diệp nói.
“Thử tìm cửa lên lầu xem, phòng cho thuê ở trên đó chắc sẽ sạch sẽ hơn một chút.” Đường Dư lùi ra, tiện tay khép cửa kính lại.
Nhưng đúng lúc này, từ sâu bên trong tiệm tạp hóa đột nhiên vọng ra tiếng sột soạt, cực kỳ rõ ràng trong đêm tối.
“Zombie sao? Không phải là gặp người chơi đấy chứ?” Tiểu Ly lập tức lách người nấp sau lưng Kim Diệp.
Nhưng mấy người đợi một lúc, không thấy Zombie hay người chơi nào lao ra, mà tiếng sột soạt vẫn cứ vang lên.
Đường Dư rút Kinh Long đao ra, mở cửa kính một lần nữa, bước qua kệ hàng đổ trên đất để tiến sâu vào trong tiệm tạp hóa dò xét.
Đi được hai bước, Đường Dư thầm kêu lên một tiếng, nàng phát hiện bên trong tiệm tạp hóa còn có một căn phòng nữa. Lúc này cửa phòng đang đóng kín, tiếng sột soạt chính là phát ra từ đó.
Những người khác cũng theo vào, cầm vũ khí, tản ra đứng hai bên cửa phòng.
Đường Dư đưa tay nắm chặt tay nắm cửa, vặn cổ tay một cái, cửa kêu "két" một tiếng rồi mở ra.
Bên trong tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.
Sự cảnh giác của mọi người đều được đẩy lên mức cao nhất.
Đột nhiên, một cái bóng đen nhanh chóng chui ra từ trong phòng, lập tức đụng vào chân Đường Dư, rồi vội vàng bò dậy, loạng choạng lao ra ngoài đường.
Đường Dư không rút đao, vì bóng đen đó rất nhỏ, lại còn lông xù.
Hình như là một con mèo đen.
Khi con mèo đen rời đi, tiếng sột soạt trong phòng cũng biến mất, chỉ còn lại bóng tối.
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là một con vật nhỏ mà thôi.
Đường Dư đẩy cửa phòng mở rộng hơn một chút, rồi lấy bật lửa từ trong ba lô ra, nhờ ánh sáng yếu ớt để nhìn rõ bài trí trong phòng.
Đây là một phòng ngủ, có hai chiếc giường một lớn một nhỏ, ở giữa ngăn cách bằng một tấm rèm cũ kỹ, cạnh giường lớn có một cái tủ đầu giường. Ngoài ra, còn có một cái tủ gỗ kiểu cũ, trên nóc tủ chồng mấy cái túi da rắn.
Rất điển hình cho một nơi ở trong làng đô thị.
Có lẽ do gia cảnh không khá giả, cả nhà chủ tiệm tạp hóa này chen chúc trong một căn phòng, bên ngoài là cửa hàng, phía sau là nhà ở.
Đường Dư giơ bật lửa soi một vòng, trên giường rất sạch sẽ, trong phòng không có Zombie, thậm chí trên sàn nhà cũng không có bất kỳ mảnh vỡ hay đồ đạc đổ nát nào.
Điều này thật sự rất hiếm thấy.
Đường Dư mò tới công tắc trên tường, đúng như dự đoán, đèn đã hỏng. Nhưng khóe mắt nàng lại liếc thấy hai cây nến lớn đặt trên tủ đầu giường.
Nến có hình một con gấu đồ chơi, đã cháy được một nửa, chỉ còn lại nửa thân dưới của con gấu.
Đường Dư dùng bật lửa châm nến, căn phòng nhanh chóng tràn ngập ánh sáng.
“Chỗ này sạch thật, tối nay có thể ở đây rồi.” Tiểu Ly hơi hưng phấn, nàng đóng cửa phòng lại, đặt ba lô xuống.
Chu Chu cũng thả lỏng hơn, nàng đã quen thân với nhóm Đường Dư, nhưng vẫn giữ một khoảng cách xã giao không gần không xa. Mọi người coi nhau như bạn đồng hành tạm thời, có lẽ sau nhiệm vụ lần này, các nàng sẽ mỗi người một ngả.
Tiểu Ly vóc người nhỏ nhắn, nàng ngồi lên chiếc giường đơn, sờ vào chiếc chăn có vẻ là của trẻ con, rồi nói với Kim Diệp: “Tối nay hai chúng ta ngủ giường này, giường lớn để lại cho Đường Dư và Chu Chu.” Kim Diệp đương nhiên đồng ý. Đường Dư liếc mắt, nàng không thích ngủ chung giường với người khác.
Ngay cả ở doanh địa, nàng và Lục Lộ cũng mỗi người một giường.
Nhưng trong tình huống này, nàng cũng không tiện nói gì.
Đường Dư không đặt ba lô xuống, nàng vẫn giữ cảnh giác, đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên chiếc tủ gỗ lớn dựa vào tường.
Nàng đi đến trước tủ gỗ, đưa tay kéo tay nắm ngăn tủ. Nếu muốn nghỉ ngơi an tâm, mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều phải kiểm tra một lần.
Nhưng giây tiếp theo, Đường Dư đột nhiên khựng lại.
“Sao thế?” Kim Diệp hỏi.
Đường Dư khẽ nghiêng đầu, chỉ vào ngăn tủ, ra hiệu bằng khẩu hình.
“Bên trong có người.”
Chương 29: Thầy thuốc bất nhân (5)
Nghe vậy, những người có mặt lập tức đứng bật dậy, rút vũ khí ra, ngón tay Kim Diệp đã đặt lên vành cò súng.
Đường Dư kịp thời ra hiệu bằng tay, bảo Kim Diệp đừng vội nổ súng mù quáng, đồng thời nhích người sang bên để Kim Diệp và Tiểu Ly tiến lại gần hơn.
Người trong ngăn tủ hẳn là đã sớm nhận ra các nàng đến, nhưng vẫn không hề ra tay phản kích, hoặc là không có năng lực phản kích, hoặc là không muốn ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận