Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 102

Tất cả mọi người đều kinh hãi, bởi vì các nàng thấy rõ thứ dài nhỏ kia chính là một cái đuôi.
Đây là một bầy khỉ.
Thấy một đòn không thành công, con khỉ trên mui thuyền hét lớn một tiếng, mặt nước yên lặng đột nhiên vọt ra mấy chục bóng đen ướt sũng, tập trung nhìn kỹ, tất cả đều là khỉ. Mỗi con khỉ bám lấy một chiếc thuyền, chúng dùng tay bấu vào mạn thuyền, xem chừng sắp lật tung thuyền.
Hóa ra căn bản không phải anh thi gì cả, mà đều là lũ khỉ nước này đang giở trò!
Đường Dư vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cuối cùng xác định không phải quỷ hồn anh thi nào tác quái, nàng bước một bước dài đến mép thuyền, không chút do dự vung đao chém xuống. Con khỉ nước đang bấu ở mạn thuyền kêu lên sợ hãi liên hồi, vội buông tay ra, nhưng lưỡi đao của Đường Dư đã đoán trước hành động của nó mà theo sát tới, ngay khoảnh khắc trước khi nó kịp lặn xuống nước, một đao đã chặt đứt một ngón tay của nó.
Con khỉ đau đớn kêu “ngao” một tiếng, trong nháy mắt lặn mất tăm xuống đáy nước.
“Bảo ngươi giả thần giả quỷ!” Đường Dư nhe răng gầm nhẹ với con khỉ trên mui thuyền, đối phương thấy tình thế không ổn, cũng đâm đầu lao xuống sông.
Thuyền của các nàng đã đẩy lui được lũ khỉ hoang không biết từ đâu tới này, nhưng những chiếc thuyền khác lại không may mắn như vậy. Mấy chiếc thuyền không để ý đến sự bất thường trên đầu ngay từ đầu đã bị lũ khỉ từ trên trời giáng xuống đánh lén thành công, trong nháy mắt mất đi cơ hội phản kháng đầu tiên.
Lũ khỉ ôm lấy mặt của họ, đôi tay thì quấn chặt lấy gáy và vai của người chơi, rất nhanh, những người chơi phản ứng chậm một chút đều đã bị thương.
Lê Thành Giản thấp giọng nói: “Lũ khỉ này được huấn luyện bài bản… Là lão già mù, chúng ta đã đến địa bàn của lão già mù rồi!” Đường Dư cũng đoán được điều này, phía trước đường sông đã có dấu hiệu rẽ nhánh, thuyền của các nàng đã tiến vào khúc quanh, giống hệt như lời Lê Thành Giản nói.
“Lũ khỉ này vẫn còn ý thức tự chủ, không giống như bị tang thi hóa, chúng nó chưa bị nước sông lây nhiễm đâu.” Đường Dư nhìn về phía mặt nước, nước sông có màu xanh lá cây đậm đục ngầu, không thấy rõ đáy.
Kim Diệp nói: “Chắc là không, con sông này lượng nước rất lớn, lại chảy quanh năm, khả năng lọc tương đối mạnh. Chút máu chúng ta tạo ra kia có thể làm ô nhiễm một khu vực nhỏ, nhưng chưa chắc đã ô nhiễm được cả dòng sông.” Lúc này các nàng đã đi được mấy trăm mét, chỗ nước máu kia sớm đã không biết bị cuốn trôi đi đâu rồi.
Đường Dư hỏi Lê Thành Giản: “Tại sao lão già mù lại sai khiến bầy khỉ tấn công người chơi?” Đây chẳng phải là tự rước kẻ thù sao? Chẳng lẽ thật sự là kẻ tài cao gan cũng lớn, không sợ đắc tội người khác ư?
“Không biết, tính cách hắn rất cổ quái.” Lê Thành Giản gãi đầu. “Cũng có khả năng là gần đây có quá nhiều người đến tìm đại mộ, khiến hắn tức giận, vì đại mộ này nằm trên địa bàn của hắn.” Đường Dư ‘đậu đen rau muống’ nói: “Địa bàn của hắn? Sao lại còn chiếm núi làm vua nữa.” Đường Dư ngẩng đầu nhìn quanh vách đá dựng đứng bốn phía, tầm mắt quét qua, cũng không thấy bóng dáng lão già mù đâu cả.
Đường Dư cúi đầu nói: “Tạm thời mặc kệ chuyện này, nhân lúc hỗn loạn, chúng ta lái thuyền vượt lên trước đã.” Mọi người tiến vào Bồng Chu, bật động cơ tối đa, Kim Diệp cầm lái, điều khiển hướng đi, lách qua những chiếc thuyền đã mất kiểm soát.
Trước khi đi, Đường Dư liếc nhìn thuyền của Tống Lãnh Trúc phía sau, đối phương cũng đã đẩy lui lũ khỉ nước, lúc này đang điều chỉnh hướng thuyền, dường như cũng muốn đuổi theo.
Đường Dư vừa đề phòng Tống Lãnh Trúc bắn lén, vừa hỏi Chu Chu trong nhóm doanh địa: “Chu Chu, thuyền các ngươi thế nào?” Chu Chu dường như không tiện nói chuyện, trả lời bằng một dòng tin nhắn trong nhóm: “Vẫn ổn, trừ ta ra, những người khác đều bị thương.” Không hổ là cao thủ chạy trốn.
Rất nhanh, Chu Chu lại gõ một dòng chữ: “Đúng rồi, đội trưởng thuyền này nói, hắn từng thấy một vị tiểu cô nương bị Trần Đức Minh bắt đi. Trần Đức Minh chính là kẻ cầm đầu nhóm hai mươi người trước đó.” Tim mọi người đều thắt lại.
Kim Diệp vội vàng hỏi: “Tiểu cô nương nào? Tiểu Ly hay là Tỉnh Duyệt?” “Không biết, nói là không thấy rõ chi tiết, chỉ biết là họ nhặt được một người.” Kim Diệp siết chặt nắm đấm, nghiến răng.
Nhóm người Trần Đức Minh từng xuất hiện ở khu đầm lầy, hướng đó chính là nơi Tiểu Ly bị ngã xuống sườn núi, rõ ràng người bị chúng bắt đi là Tiểu Ly.
“Người trên thuyền các ngươi có biết Trần Đức Minh đi đâu không?” “Ở phía trước đại bộ phận đội ngũ, bọn họ từng giao lưu với các đội người chơi này, nhưng Trần Đức Minh khinh thường việc gia nhập liên minh người chơi lần này, dù mục đích đều giống nhau.” “Được, chúng ta mau đuổi theo!” Đường Dư cau mày nói.
Tin tức của Chu Chu đối với mọi người mà nói vừa là tin xấu, vừa là tin tốt, ít nhất các nàng đã có phương hướng để tìm kiếm.
Việc Chu Chu đồng ý giúp đỡ dò la tin tức khiến Đường Dư hơi bất ngờ. Có thể cảm nhận được rằng sau nửa tháng ở trong thôn, Chu Chu đã có thay đổi rõ rệt, nàng không còn tính toán chi li mọi thứ như trước, vẻ mặt ôn hòa nhưng thực chất lại giữ khoảng cách với mọi người cả ngàn dặm.
Không rõ là bầu không khí hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau trong thôn đã ảnh hưởng đến nàng, hay là nàng đã dần coi các thành viên trong doanh địa là người một nhà. Hiện tại, ngoài việc giữ vững nguyên tắc cứu người không thay đổi, những chuyện nhỏ nhặt Chu Chu đều sẽ tiện tay giúp đỡ, ngày thường cũng sẽ phụ các dì một tay xách đồ, dù chẳng có điểm tích lũy nào.
Chuyện đi theo lên núi ban đầu cũng là do Chu Chu chủ động đề nghị, nói là tiện thể dạo núi sau tìm ít thuốc. Nếu không thì với tính tình của Chu Chu, một khi nàng đã muốn ở lại trong thôn thì không ai mời nổi nàng đi.
Chỉ là, trên đường tìm người, Chu Chu không đưa ra quá nhiều đề nghị, vẫn như cũ là một người ngoài cuộc đứng xem bên lề.
Bồng Chu luồn lách bảy quẹo tám rẽ trên mặt sông, vượt qua những chiếc thuyền khác với tốc độ cực nhanh. Trong lúc đó cũng có mấy con khỉ chưa bỏ cuộc mò đến bấu vào mạn thuyền, Đường Dư cách lớp mui tre, trực tiếp đâm mấy nhát dao.
Khỉ là loài sinh vật cực kỳ thông minh, biết chiếc thuyền này không dễ chọc, nên không còn con nào mò lên chịu chết nữa.
Mãi cho đến khi Bồng Chu vượt qua cụm thuyền của đại bộ phận người chơi, bỏ xa họ lại phía sau, dừng lại ở nơi nhánh sông mở rộng tại cửa hẻm núi.
Kim Diệp hỏi Đường Dư: “Sao rồi? Chúng ta có muốn chia binh hai đường không?” Đường Dư biết, Kim Diệp chắc chắn sẽ không do dự mà chọn con đường nhỏ hẹp kia, đi về hướng đại mộ để tìm cách cứu Tiểu Ly. Còn Phó Mộng Thanh thì quan tâm nhất đến muội muội của mình.
Lông mày Đường Dư nhíu chặt lại thành cục, nàng suy nghĩ một lát rồi quyết định để Lê Thành Giản và Phó Mộng Thanh đi cùng nhau tìm Phó Tỉnh Duyệt. Còn mình thì cùng Kim Diệp đi về hướng đại mộ tìm Tiểu Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận