Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 53

Mấy người nhìn nhau, âm thầm kinh hãi.
Bốn người... Đường Dư thoáng nhớ tới Tống Lãnh Trúc, lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Nàng bắt mẹ của Thiên Thiên làm gì? Là vì làm nhiệm vụ sao?
Ngoài ra, Kim Diệp chú ý thấy Mai Bà Bà nhắc đến giếng cổ, điều này trùng khớp với một tin tức trên diễn đàn game – “Nhiệm vụ đặc thù cần kích hoạt ở bên cạnh chiếc giếng cổ kia trong làng đô thị.”
Đường Dư trầm tư một lát, quyết định dẫn người lén qua xem thử trước.
Tiểu Ly dường như nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Chỉ có một mình ngài ở đây thôi sao?”
Nàng nói bóng gió, Đường Dư và Kim Diệp đều hiểu ý. Mặc dù nói vậy có chút tàn nhẫn, nhưng trong thời mạt thế, lão nhân rất khó sống nổi qua một năm.
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Mai Bà Bà chợt ảm đạm, rồi nhanh chóng phủ một tầng hơi nước: “Trước kia ta có một trai một gái, nhưng tháng trước chúng nó lần lượt nhiễm bệnh, mất rồi.”
Trong lòng mấy người đều chấn động, Tiểu Ly vội hỏi: “Bệnh gì ạ? Có phải nhiễm virus Zombie không?”
“Không, không không.” Mai Bà Bà liên tục xua tay: “Không có biến thành Zombie. Ta cũng không biết là bệnh gì, đột nhiên phát sốt, sốt cao không hạ, sau đó toàn thân phù nề, chưa đầy một ngày đã suy hô hấp...”
Mai Bà Bà vừa nói, nhớ tới chuyện đau lòng lại muốn rơi lệ. Nàng không có khả năng an táng cho con cái, chỉ có thể khóa thi thể các con trong những căn phòng khác, mặc cho chúng thối rữa. Nhưng làm vậy, dù sao cũng tốt hơn là vứt ra đường cái cho Zombie gặm nhấm.
Tiểu Ly không hỏi thêm nữa. Từ lúc các nàng đến tới giờ, đã khiến lão nhân phải kinh sợ không ít, trong lòng các nàng cảm thấy áy náy không yên.
Kim Diệp lấy từ ba lô ra một ít khoai tây khoai lang, đặt vào phòng bếp của Mai Bà Bà. Trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không vì một NPC mà giảm bớt khẩu phần lương thực của mình, nhưng hành động hôm qua của Đường Dư đã nhắc nhở nàng, những người này, cũng là người.
Coi như là thù lao trao đổi tình báo đi.
Nước mắt Mai Bà Bà không ngừng rơi, lúc này lại chảy xuống. Nàng không phải lần đầu gặp người ngoài, những người trước đó tuy không giết nàng, nhưng đã lấy đi hết tài sản của nàng. Bây giờ, Kim Diệp ngược lại còn đưa đồ cho nàng.
“Các ngươi là người tốt... Là người tốt.” Mai Bà Bà lặp lại câu nói này, không ngừng lau nước mắt.
Đường Dư quay đầu đi ra ngoài, các nàng đâu phải người tốt, lúc giết người cũng không hề nương tay.
Trước khi đóng cửa, Tiểu Ly nhắc nhở Mai Bà Bà: “Sau này đừng đứng ở cửa sổ nhìn quanh nữa. Chúng ta phát hiện ra ngài được thì người khác cũng có thể phát hiện ra ngài.”
Mai Bà Bà gật gật đầu, thì thào: “Ta chỉ là quá cô độc, muốn xem thử có hàng xóm cũ nào không...”
Ba người không nói gì, mang theo Hoàng Thiên Thiên lui ra ngoài, đóng chặt cửa phòng.
“Đợi mọi chuyện kết thúc, ta muốn đưa bà ấy về thôn.” Đường Dư thay đổi sách lược thu nhận người của doanh địa mình. Ngoài những người chơi biến thành Zombie, nàng cũng có thể thu nhận những NPC không nơi nương tựa, tay không tấc sắt này.
“Đừng vội nói chắc như vậy, bà ấy là con người, sống giữa một đống Zombie, chưa chắc đã an toàn.” Kim Diệp nhắc nhở Đường Dư.
“Tiểu Ly cũng là con người mà.” Đường Dư cười hì hì: “Sau này ta cũng chỉ tuyển những Zombie không ăn thịt người, có tính tự chủ cao, còn loại tự chủ thấp như Lục Lộ thì tuyệt đối không tuyển thêm.”
“Nếu Lục Lộ mà biết mình trở thành tiêu chuẩn thấp nhất, chắc sẽ đau lòng lắm đấy.” Kim Diệp trêu ghẹo, xua tan bầu không khí nặng nề vừa rồi.
"Gia đình tương thân tương ái" hiện tại chỉ có ba Zombie. So với Đường Dư và Kim Diệp, tính tự chủ của Lục Lộ đúng là thấp hơn một chút, dù sao nàng còn từng nói với Đường Dư là muốn ăn thịt Tiểu Ly cơ mà.
Bốn người thay đổi tâm trạng đi xuống lầu. Lúc đi qua đống xác chết chất ở cửa ra vào lần nữa, các nàng mới chú ý thấy, nơi này chất đống không chỉ có thi thể Zombie, mà còn có cả thi thể người bị phù nề toàn thân.
Kết hợp những thông tin này, các nàng dần hình dung ra đầu đuôi nhiệm vụ lần này: Hoàng Thôn xuất hiện một căn bệnh lạ, những người sống sót chuyển về thôn lần lượt tử vong. Nhiệm vụ này, đoán chừng là yêu cầu người chơi tìm ra nguyên nhân gây bệnh và thuốc giải.
Đường Dư thầm nghĩ, ở đây hầu hết đều là dân bản địa, mà người chơi thường chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì với dân bản địa. Những người có thể lấy được hảo cảm của dân làng để kích hoạt nhiệm vụ và thu thập tin tức, có lẽ chỉ là một bộ phận nhỏ người chơi còn có lương tri.
Đường Dư giơ tay nhìn bảng điều khiển trò chơi, phát hiện điểm hảo cảm với dân làng không biết từ lúc nào đã tích lũy đến 3. Sự thay đổi này khiến nàng lại bác bỏ suy đoán vừa rồi.
Không đúng, có lẽ không chỉ là những người chơi có lương tri, mà còn có những kẻ vì muốn lấy điểm hảo cảm mà ngụy trang. Bọn hắn có thể sẽ không ngừng tiếp cận dân làng, cày điểm hảo cảm, nhưng che giấu bên dưới, vẫn là những kẻ giết người không gớm tay vì lợi ích.
Ví dụ như Tống Lãnh Trúc!
Đường Dư khẽ cắn môi. Mai Bà Bà đã dùng từ “bắt đi”, chứng tỏ bà ấy chắc chắn đã thấy hành động phản kháng của mẹ Thiên Thiên. Mẹ Thiên Thiên không phải tự nguyện đi theo Tống Lãnh Trúc.
Đường Dư thầm khinh bỉ trong lòng, nữ ma đầu này, quá xấu xa rồi!
Mấy người men theo những con hẻm nhỏ quanh co, tiến về phía giếng cổ. Có tiền lệ của Mai Bà Bà, các nàng không có ý định lộ diện trên đường lớn nữa, không biết có bao nhiêu người chơi đang theo dõi tình hình trên đường. Các nàng quyết định phát huy truyền thống cũ của "gia đình tương thân tương ái": ẩn mình.
Mùi hôi thối trong làng đô thị ngày càng nồng nặc. Tiểu Ly không biết tìm từ xó xỉnh nào ra bốn mảnh vải rèm cửa, mấy người nhận lấy, buộc lên mũi để chặn bớt mùi, có còn hơn không.
Mạng lưới hẻm nhỏ chằng chịt, rẽ mấy chục khúc cua, mấy người đi trong ngõ hẻm đến chóng cả mặt. Cũng may Hoàng Thiên Thiên là dân bản địa, trong cuộc sống yên ổn trước khi Zombie bùng phát, nàng thường xuyên cùng bạn bè chơi trốn tìm trong các ngõ hẻm, vì vậy vẫn nhận ra chút đường.
Sau mười mấy phút, mấy người cuối cùng cũng đến khu vực trung tâm nhất. Đường Dư nhìn ra ngoài từ khe hở giữa hai tòa nhà lầu trong ngõ hẻm, xa xa thấy một khoảng đất trống vuông vức, chính giữa khoảng đất trống trồng một cây Đa lớn. Rễ phụ của cây Đa rủ xuống đất, lại hình thành bộ rễ mới, xem ra là một gốc cổ thụ.
Dưới gốc cây Đa có một cái giếng cổ, xung quanh giếng cổ có lan can bao quanh, dường như từng được bảo tồn như di tích. Nhưng lúc này, những lan can này đã sớm bị phá hủy nghiêm trọng. Trên những phiến đá xanh quanh giếng cổ, còn có hai thi thể nam giới nằm ngổn ngang.
Nhìn vào trang phục trên thi thể, đó là người chơi. Áo khoác của bọn hắn rất cao cấp, ba lô trên lưng bị mở tung, đồ đạc bên trong đã bị cướp sạch. Trên tay thi thể không có vũ khí, có lẽ là hai đội người chơi đã gặp nhau, xảy ra xung đột ở đây, bên thắng đã nhặt trang bị của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận