Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 587

Tống Lãnh Trúc nghe mọi người nói chuyện phiếm, trong lúc không hay biết cũng thu thập được rất nhiều tin tức, đối với công việc tiếp theo của nàng cũng coi như có sự trợ giúp. Thương Hải Xuyên cùng Đường Dư hàn huyên vài câu, lại hỏi thăm một chút tình hình của Tống Lãnh Trúc, xem như đã làm quen. Tính tình nàng quả thực hung dữ, nhưng đối với Tống Lãnh Trúc lại rất khách khí, còn kể rất nhiều chuyện xấu hổ hồi nhỏ của Đường Dư.
Đường Dư rất không phục: “Sư phụ, người đối xử phân biệt.” Thương Hải Xuyên nhìn chằm chằm nàng, quát: “Không đối xử phân biệt, lỡ dọa lão bà của ngươi chạy mất thì làm sao bây giờ? Ta cũng đâu phải người khó sống chung như vậy.” Nàng nhìn ra được, Tống Lãnh Trúc khi đối mặt mình ít nhiều có chút e sợ, chỉ sợ là Đường Dư đã thêm mắm thêm muối nói xấu gì đó về mình.
“Thì ra là đang lo lắng thay ta.” Đường Dư lại vui vẻ trở lại, “Ngài tiếp tục, tiếp tục đi.” Tống Lãnh Trúc liền cười nhìn hai người họ.
Sau khi tan tiệc, một đám người lại đi dạo một hồi trong khu ốc đảo. Nơi này mặc dù không phồn vinh như chủ tinh, nhưng cũng coi như có phố xá, có tửu điếm, có rạp chiếu phim, giống như thành thị Địa Cầu được mô phỏng trong trò chơi vậy.
Cứ thế chơi đến tận đêm khuya, mọi người mới trở về phòng nghỉ ngơi. Đường Dư liền dẫn Tống Lãnh Trúc lên núi về nhà.
Hai người cùng nằm trên giường, câu được câu chăng tán gẫu. Tống Lãnh Trúc ngửi thấy mùi hương thanh mát xa lạ trong không khí, đầu ngón tay vuốt ve đường nét gương mặt của Đường Dư.
Hoàn cảnh nơi này quả thực khắc nghiệt, những nơi bên ngoài khu ốc đảo giống như sa mạc hoang vu. Nàng đau lòng vì Đường Dư đã chịu nhiều khổ cực, nhưng lại không hoàn toàn là vậy. Tình yêu và những gì Đường Dư thu hoạch được ở nơi này dường như còn nhiều hơn cả khổ cực.
Người trước mắt này, nàng giống như rêu mọc trên đá, như hoa nở trong hoàn cảnh khắc nghiệt, bộ rễ khó mà vững chắc, nhưng ánh mặt trời chiếu rọi nàng, mưa gió nuôi dưỡng nàng, nàng vẫn khỏe mạnh trưởng thành, trở thành dáng vẻ bây giờ.
Người như vậy, Tống Lãnh Trúc yêu đến tận xương tủy.
“Cảm ơn ngươi đã dẫn ta tới đây.” Tống Lãnh Trúc hôn người trong lòng, bởi vì Đường Dư, nàng cũng có tình cảm khác biệt đối với mảnh đất này, mà không chỉ đơn thuần là để điều tra nghiên cứu.
“Sau này ngươi còn muốn đi đâu, ta đều dẫn ngươi đi.” Đường Dư nháy mắt nói.
“Bất cứ nơi nào ư?” Tống Lãnh Trúc hỏi.
“Bất cứ nơi nào.” Đường Dư trả lời.
Chương 247: Phiên ngoại thường ngày 5
Lam Lâm từ tận đáy lòng không thích Chu Chu.
Nàng đã kết giao với rất nhiều người trong game – có những thủ hạ dạng công cụ hình người, năng lực khá ổn, làm việc nhanh gọn; có những minh hữu mạnh hơn nàng, giảo hoạt nhưng có cùng mục tiêu; và những đối thủ một mất một còn như Đường Dư và Tống Lãnh Trúc, không thể đi cùng một con đường.
Nàng lợi dụng, lôi kéo, hoặc là truy sát những người này, cảm xúc đều rất đơn giản và trực tiếp. Nhưng duy chỉ có Chu Chu, Lam Lâm mỗi khi nhớ tới nàng liền cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị thiêu đốt, hoảng hốt; đây là một tâm tình rất phức tạp, không phải chỉ một câu "thù ghét" đơn giản là có thể làm rõ.
Nàng muốn giết Chu Chu.
Lam Lâm vốn có tính tình nóng nảy, mỗi lần nhìn thấy Chu Chu, liền cảm thấy đống thuốc nổ chất chứa trong lòng như muốn nổ tung. Mà đối phương mỗi lần thấy nàng, cũng giống như xảy ra phản ứng hóa học nào đó, trong nháy mắt liền thay đổi bộ mặt. Ở trước mặt nàng, Chu Chu làm gì còn có tính tình ôn hòa như khi ở cùng đồng đội. Người này lắc mình một cái, biến thành kẻ châm ngòi, 'âm dương quái khí' châm chọc nàng, mắng nàng, mỗi lần đều có thể châm đúng vào "kíp nổ" của mình.
Nhưng, Lam Lâm lại không hẳn là muốn giết Chu Chu. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng Chu Chu người này, quả thực có chút thú vị.
Các nàng 'âm dương quái khí' đấu võ mồm, cãi vã, nhìn nhau chỉ thấy ngứa mắt. Một đối thủ có thể đấu võ mồm với nàng như vậy, Lam Lâm tìm không ra người thứ hai, ngược lại còn thêm chút thử thách và niềm vui cho cuộc sống trong game của nàng.
Nhiều lần, nàng liền để tâm đánh giá con người Chu Chu.
Rõ ràng mang một gương mặt người tốt, lúc nào cũng cười ôn hòa, nhìn qua có vẻ đơn giản dễ đoán. Nhưng Lam Lâm luôn cảm thấy, Chu Chu không dễ hiểu như vẻ bề ngoài. Nàng đã giao đấu với Chu Chu nhiều lần, người này rõ ràng là kẻ 'tiếu lý tàng đao', 'thâm tàng bất lộ', sống dưới lớp vỏ bọc ôn hòa, là một nữ nhân chỉ một lòng mưu cầu tư lợi.
Nhìn qua tưởng như rất dễ gần, nhưng thực tế lại rất đề phòng người khác. Người như vậy, Lam Lâm vừa kính nể lại vừa chán ghét.
Nàng nghĩ, Chu Chu cực kỳ thông minh, tính cách phô trương của mình, Chu Chu chỉ cần nghĩ qua là có thể hiểu rõ tường tận, còn thầm đánh giá vài câu trong lòng. Lam Lâm rất không thích bị Chu Chu chế nhạo và bình phẩm. Chỉ xét mối quan hệ của hai người họ, hình ảnh của nàng trong lòng Chu Chu chắc chắn không tốt đẹp gì, đương nhiên, đánh giá của nàng về Chu Chu trong lòng cũng chẳng khá hơn chút nào.
Lam Lâm không quá để ý đánh giá của người khác, nhưng lại có chút để ý đến Chu Chu, có lẽ là do hai người nói lời ác độc với nhau lâu ngày, lại sinh ra một chút lực hấp dẫn kỳ quái nào đó. Trong game, lúc Chu Chu phát hiện nàng dùng phân thân đã lộ ra vẻ mặt thất vọng, thực sự đã làm Lam Lâm nhói đau. Điều này khiến Lam Lâm cảm thấy bức bối, có cảm giác không phục khi bị nhìn thấu.
Càng khiến nàng bức bối hơn là lúc bị giết chết, Chu Chu dùng giọng điệu 'người súc vô hại', nhỏ giọng nói, hoan nghênh đến khu mười bảy tìm nàng chơi. Phảng phất như đang nhiệt tình mời gọi, nhưng nghe thế nào cũng giống như sự khoe khoang của kẻ chiến thắng.
Lam Lâm đứng ở cửa bệnh viện ồn ào tiếng người, ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn phía trên.
Tìm, đương nhiên là phải tìm. Chuyện này không thể cứ thế cho qua, nàng nhất định phải đòi một lời giải thích.
Lúc đó, Lam Lâm dẫn người chờ ở cửa, cũng không đi vào, sau lưng là năm sáu người mặc đồng phục thuần một màu đen, trông rất bắt mắt ở cửa bệnh viện.
Nàng làm đại tỷ đầu quen rồi, không quen 'độc lai độc vãng', đi đâu cũng kéo theo một đám người, trong game là vậy, ngoài đời cũng thế.
Lúc Chu Chu đi ngược dòng người tới, Lam Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, cũng không phải vì Chu Chu trông rất giống trong game, mà là cái khí chất ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa nhưng thực tế luôn giữ khoảng cách với người khác kia, lập tức khiến nàng cảm thấy tức nghẹn.
Chu Chu dừng bước ở chỗ cách nàng chừng năm mét, vẻ mặt giật mình, nhìn như thể muốn quay người bỏ chạy.
Lam Lâm cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nếu không sao lại nói, người hiểu rõ ngươi nhất chính là địch nhân của ngươi chứ. Nàng ta chắc chắn cũng liếc mắt một cái là nhận ra mình rồi.
Chu Chu không đeo kính, cũng không mặc áo blouse trắng. Thủ hạ của Lam Lâm liên hệ chính là Chu lão giáo sư đường đường chính chính, đại danh đỉnh đỉnh, Chu Chu e là vừa mới từ chỗ Chu lão giáo sư đi ra.
Vẫn là Chu Chu mở miệng trước, nhưng không phải lời gì tốt đẹp.
"Giữa 'thanh thiên bạch nhật' mà kéo ra đây cướp bóc à?"
Lam Lâm chỉ cảm thấy thùng thuốc nổ trong lòng lại bị châm ngòi, nàng tiến lên hai bước: "Cướp bóc cái gì, ngươi coi người của ta là hạng người gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận