Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 546

Lão nhân tóc trắng đi vào gian phòng, chỉnh ánh sáng đang mờ tối sáng lên một chút: “Ngươi vừa tỉnh, sao đã dậy rồi?” “Đã không sao, ta hiểu rõ cơ thể mình nhất.” Đường Dư chỉnh trang xong, đứng dậy ở trước giường. Nàng đưa tay buộc mái tóc dài ngang vai thành kiểu đuôi ngựa cao, vén gọn tóc mái lòa xòa bên tai ra sau, cả người trông nhanh nhẹn hoạt bát, không khác gì lúc trước.
“Ký ức đã khôi phục chưa?” “Khôi phục rồi.” Đường Dư ngừng lại 2 giây, “Nhưng có chút gián đoạn. Ta đã trải qua quá nhiều lần xóa bỏ và khởi động lại, để lại chút di chứng đứt gãy, cần tốn chút thời gian để thích ứng.” Lão nhân tóc trắng đi về phía Đường Dư: “Nơi chữa trị nói đó là di chứng đứt gãy ký ức, cảm xúc và ký ức thỉnh thoảng sẽ bị lệch pha. Nhưng không sao, bọn họ ước tính thời gian khôi phục là một tháng, với thể chất của ngươi, một tuần chắc là đủ rồi.” “Ta không lo lắng.” Đường Dư nhìn về phía người trước mặt, trên mặt đối phương vừa có vui mừng vừa có lo lắng, cảm xúc không còn che giấu như trước kia, chỉ để lại cho nàng một gương mặt nghiêm khắc nữa.
“Lão sư.” Đường Dư kính cẩn hỏi: “Ta đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?” Lão nhân tóc trắng sững lại, giọng điệu phức tạp: “Nhiệm vụ của ngươi chỉ là nhiệm vụ Phù Quang, hay là nhiệm vụ Yến Chi giao riêng cho ngươi?” Đường Dư giãn mày, bỗng nhiên cười: “Lão sư đoán được cả rồi à. Cũng phải, ta ở trong game quên mất cả chuyện có phát sóng trực tiếp.” Nàng ngồi lại xuống giường, nhớ tới chuyện phát sóng trực tiếp vẫn còn hơi chột dạ. Vậy có phải chuyện liên quan đến Tống Lãnh Trúc cũng bị người ngoài nhìn thấy rồi không?
Nàng đã kéo cả Tống Lãnh Trúc xuống nước sao? Liệu có khiến nàng ấy cũng trở thành mục tiêu công kích không?
Nhớ tới cái tên Tống Lãnh Trúc, những ký ức chồng chéo hỗn loạn ập đến, ánh mắt Đường Dư đột nhiên giật giật, trong lòng chợt dâng lên vị đắng chát và nỗi sợ hãi muộn màng.
Nàng nhớ ra rồi. Nếu truy căn tố nguyên, cái tên này không phải đến khi vào game nàng mới biết, nàng đã gặp qua ba chữ này từ sớm.
Trong những tư liệu vụn vặt mà chính mình âm thầm thu thập, có một tờ ghi thông tin về thành viên gia đình của Tổng thống đương nhiệm.
Nàng từng hỏi ý thức được tải lên của Yến Chi: “Nếu ta ép buộc hoặc giết chết con gái tổng thống, làm suy yếu thế lực của hắn tại tổng phủ, liệu có thể gây ra náo động lớn đến mức nào? Có thể tranh thủ thời gian cho ngươi thoát khỏi tình trạng khó khăn không?” Yến Chi nói: “Ngươi không giết được nàng đâu, nàng là thiếu tướng.” “Còn người kia thì sao? Tống Lãnh Trúc.” Tài liệu chỉ có tên, không có thông tin nào khác.
Yến Chi hơi nghi hoặc: “Nàng hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, ngươi không giống người sẽ động thủ với kẻ yếu.” “Hoàn toàn không liên quan? Kẻ yếu? Khó nói lắm.” Đường Dư nhớ rõ lúc trước chính mình quả thực đã động sát tâm, “Nếu tình huống thay đổi, ta sẽ xem nàng như một con bài mặc cả.” Chết tiệt, Đường Dư dùng tay che mặt, đây chính là tác dụng phụ mà lão sư nói sao? Cảm xúc hiện tại của nàng hoàn toàn lệch pha so với ký ức lúc trước, chỉ còn lại sự hối tiếc phức tạp khó tả.
Đoạn ký ức này... tốt nhất là không nên nhớ lại.
“Đau đầu à?” Giọng nói của lão nhân tóc trắng kéo Đường Dư về thực tại.
“Không phải.” Đường Dư che giấu cảm xúc.
“Có thể nói một chút không? Yến Chi đã giao cho ngươi nhiệm vụ gì?” Đường Dư chuyển hướng chú ý, nàng nhớ lại lần cuối cùng tiếp xúc với Yến Chi, đã là hai năm trước.
Đường Dư lựa lời: “Lúc đó Già Mã đã dùng rất nhiều thủ đoạn xâm nhập vào ý thức được tải lên của Yến Chi, bằng mọi giá phải tìm ra phương pháp giải trừ giam cầm cho Tạp Nga Tư. Thủ đoạn của bọn hắn rất cao minh, Yến Chi nhận ra mình sắp để lộ toàn bộ thông tin, nên đã chọn cách tự hủy.” Đường Dư sửa lại cách dùng từ: “Hoặc nói đúng hơn là bảo ta phá hủy nàng, và ta đã làm theo.” Lão nhân tóc trắng hít một hơi: “Đã như vậy, tại sao 10 năm trước nàng không trực tiếp chấp nhận cái chết của thân xác, lại phải mạo hiểm tải ý thức lên? Đây chẳng phải là tạo cơ hội cho Già Mã lợi dụng sao?” “Nàng không muốn chết. Đạt đến vị trí của nàng, sở hữu bản lĩnh tạo ra thần tích, sao lại cam tâm chết đi trong cuộc đấu tranh quyền lực. Nàng muốn có sinh mệnh vô hạn, để tiếp tục công trình nghiên cứu của mình.” Đường Dư nói.
Nàng ngẩng đầu, đột nhiên đổi giọng: “Lão sư đoán như vậy phải không? Nhưng rất tiếc, đó không phải suy nghĩ của Yến Chi. Nàng làm vậy là vì vào ngày giao phó ý thức Tạp Nga Tư, nàng đã dự đoán được kết quả và diễn biến sau này. Sức mạnh cường đại mà Tạp Nga Tư thể hiện khiến nàng sợ hãi, khiến nàng cảm thấy mất kiểm soát. Lúc đó Phù Quang đã chia làm hai phe, một công cụ mạnh mẽ như vậy, quyền sử dụng trong tương lai chắc chắn sẽ không nằm trong tay nàng. Vì vậy, ngay hôm đó, nàng đã phá hủy đoạn chương trình này, đồng thời thực hiện giam cầm đối với Tạp Nga Tư.” “Nhưng đã quá muộn. Đó là một chiếc 'ma hạp' (hộp Pandora), một khi đã mở ra sẽ gây nên hàng loạt biến đổi, có thể là kinh thiên động địa, hoặc là lặng lẽ không tiếng động.” Đường Dư chỉnh lại trang phục, vừa kể chuyện xưa, vừa mở tủ thuốc ở góc phòng tối, lấy ra rất nhiều viên dinh dưỡng nén và keo cầm máu sạch.
“Cho nên Yến Chi đã để lại một đường lui. Nếu Tạp Nga Tư cũng giống như các 'trí năng thể' (trí tuệ nhân tạo) khác, được sử dụng đúng mục đích thì thôi. Nếu không phải, nàng muốn đảm bảo rằng khi Tạp Nga Tư xảy ra biến cố không thể cứu vãn trong tương lai, vẫn có người biết phương pháp phá hủy nó. Vì thế, nàng đã sống trong thân thể một con mèo máy suốt bảy năm, cho đến khi bị Già Mã cưỡng ép bắt đi.” Lão nhân hỏi: “Sau đó nàng chọn ngươi?” “Không phải. Là ta tìm được nàng.” Đường Dư cất keo cầm máu vào túi, cài khóa bảo vệ cẩn thận, quay đầu mỉm cười với lão nhân tóc trắng: “Lão sư, ngươi vẫn luôn không chịu nói cho ta biết chuyện cũ của Phù Quang và chân tướng về cái chết của mẫu thân ta. Ta biết ngươi muốn ta sống một đời an ổn ở tinh cầu 879, nhưng làm sao một người tò mò có thể chịu đựng được chứ.” Đường Dư đi về phía bồn rửa tay, đánh răng rửa mặt. Nàng nhìn khuôn mặt hơi xa lạ trong gương, vuốt lại mái tóc ướt trên trán, lúc này mới tiếp tục hồi tưởng:
“Hai năm trước, trước khi đến gặp lão sư, ta đã tra ra sự cố của mẫu thân có liên quan đến Già Mã. Vì vậy, ta đã lẻn vào nơi ở của Sở Cô Nghĩa nhiều lần, định dùng vũ lực trực tiếp giết chết kẻ gây họa, kết quả là ta gặp được Yến Chi.” “Nàng cho ta biết về một thế giới phức tạp hơn nhiều, sau đó nhờ ta hoàn thành việc mà nàng và mẹ ta đã không thể hoàn thành.” Đường Dư lau khô nước trên mặt, “Thân thể trong game và khẩu lệnh tự hủy là do Yến Chi cung cấp. Một khi phát hiện điểm neo không thể sửa chữa, ta sẽ cùng Tạp Nga Tư đồng quy vu tận. Lão sư, đây chính là nhiệm vụ Yến Chi giao cho ta.” “Nhưng về sau, hành tung của ta bị Già Mã phát hiện. Bọn hắn điều động một đội quân tìm thấy ta trong khoang ảnh toàn ký, khống chế thân thể ta, xóa bỏ ký ức của ta. Cũng vì sự can thiệp của bọn họ, chương trình phát sóng trực tiếp mà Yến Chi để lại cũng bị khởi động vào ngày đó. Chuyện sau đó chắc ngươi cũng đã thấy rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận