Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 184

Coi như chủ lĩnh người thật sự là vật thí nghiệm này, mấy lọ thủy tinh trống kia cũng không bị phá vỡ. Theo lý thuyết, thiết bị thí nghiệm này không thể nào mở được từ bên trong, trừ phi có người thả chủ lĩnh người ra ngoài.
Đám người bất giác nghĩ đến A Zombie, dù sao trên người nàng cũng đang mặc áo khoác trắng.
“Dừng, dừng, dừng, đừng đoán mò nữa.” Đường Dư vội vàng ngăn đồng đội của mình lại, cái kiểu suy nghĩ miên man không bờ bến này.
Sự việc phát triển đã hoàn toàn lệch khỏi những suy đoán ban đầu của các nàng. So với việc chủ lĩnh người là vật thí nghiệm trong bình này, lúc này các nàng càng hy vọng hắn chỉ đơn thuần là một người chơi.
Chu Chu lấy xuống một tập hồ sơ kẹp trên cái đinh cạnh một lọ thủy tinh, bên trong ghi chép các loại nội dung giống như bệnh án. Trang bìa ghi các thông tin như tên họ, giới tính, tuổi tác, tiền sử dị ứng, trạng thái cơ thể, nhân viên phụ trách và các hạng mục thông tin khác.
Lật trang đầu tiên ra, đó là một biểu đồ sóng não cùng các chỉ số liên quan, tiếp sau đó là các loại phân tích dữ liệu về hoạt động tín hiệu điện thần kinh.
Chu Chu xem hồi lâu, phát hiện tín hiệu điện do hoạt động não của những vật thí nghiệm này cực kỳ mạnh mẽ, cao hơn nhiều so với giá trị trung bình, đã đạt đến phạm trù mà con người không thể xuất hiện.
Thế nhưng, trên cột trạng thái ghi trong hồ sơ, lại bị một nhân viên nghiên cứu khoa học tên là “Đỗ khiết sợi thô” ghi hai chữ “Bình thường”.
Chu Chu nhìn chằm chằm vật thí nghiệm bên trong lọ thủy tinh, khóe miệng giật giật: Là ta không bình thường, hay là bọn hắn không bình thường?
Chương 85: Khu cấm tử vong 10
Đường Dư ghé tới liếc nhìn, nàng hỏi Chu Chu: “Nhìn ra đây là hạng mục gì không?”
“Hẳn là liên quan đến khai thác đại não, số liệu của những vật thí nghiệm này rõ ràng không thích hợp, mức độ hoạt động gần như tăng gấp đôi, thậm chí còn hơn.” Chức năng đại não vẫn luôn là đối tượng nghiên cứu trọng điểm. Đại não của người bình thường chỉ khai phá một phần rất nhỏ, nếu nhiều chức năng hơn bị khai thác, không biết nhân loại sẽ đạt tới tình trạng khủng bố thế nào.
“Giống như những sinh vật biến dị trong viện kia sao?” Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Đường Dư.
Tiểu Ly ló đầu ra: “Nói cách khác, đây đều là người biến dị?”
“À ờ... quy nạp như vậy có hơi thô thiển, nhưng mà... cũng có thể nói như thế.” Chu Chu xoa trán.
Đường Dư nhìn chằm chằm thân thể bên trong lọ thủy tinh, quan sát hồi lâu, phát hiện lồng ngực và phổi của bọn họ không còn cử động, hô hấp và nhịp tim cũng không có, hẳn là đã sớm trở thành thi thể, chỉ là giống như được ngâm trong Formalin nên không bị mục rữa mà thôi.
Đường Dư thấy không nhìn ra được gì thêm nữa, liền men theo dãy lọ thủy tinh đi sâu vào trong phòng thí nghiệm. Tống Lãnh Trúc khẽ động người, cũng động thân đi theo sát bên cạnh nàng.
Phòng thí nghiệm này lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối, giống như toàn bộ lòng đất của căn cứ đều bị đào rỗng vậy. Tầm mắt bị vô số thiết bị che chắn, phía trước nơi bày các thiết bị y tế hiện lên một hình dáng mơ hồ, không nhìn rõ là cái gì.
Mọi người vẫn còn đang chìm trong suy đoán rằng chủ lĩnh người có thể là vật thí nghiệm, có chút lơ đãng.
“Những vật thí nghiệm này lúc bị nhốt vào chắc chắn là còn sống.” Tiểu Ly vẫn đang lẩm bẩm, nàng lại gần Kim Diệp thì thầm: “Nếu không thì làm sao đo được biểu đồ sóng não.”
“Ai mà biết được.” Kim Diệp đáp lại Tiểu Ly bằng giọng cực nhỏ, hai người cách nhau một bước, trước sau đi theo Đường Dư.
Đi được chừng mười bước, Đường Dư quay đầu lại thì phát hiện Chu Chu không đi cùng lên.
Đường Dư vốn tưởng Chu Chu lại chạy đi xem xét thiết bị ở chỗ khác, nhưng nhìn kỹ lại, trong phòng thí nghiệm làm gì còn bóng dáng Chu Chu?
Rõ ràng mọi người chỉ cách nhau vài bước chân, vậy mà đồng đội lại biến mất không một dấu vết, không hề phát ra tiếng động nào.
Đường Dư vội vàng cất tiếng gọi: “Chu Chu?”. Không có tiếng trả lời.
Tống Lãnh Trúc bên cạnh cũng có sắc mặt ngưng trọng, nàng và Đường Dư gần như cùng lúc chạy ngược lại, tụ lại cùng đồng đội của mình.
Đường Dư vừa chạy tới bên cạnh Tiểu Ly và Kim Diệp, chợt thấy một đôi tay từ dưới gầm giường giải phẫu bên cạnh vươn ra, tóm lấy mắt cá chân của Kim Diệp. Đó là một đôi tay hoàn hảo, ngoại trừ những mạch máu đen có thể thấy rõ trên cổ tay, không hề giống kiểu thối rữa của Zombie bình thường.
Kim Diệp hít sâu một hơi, lùi về sau, vung kiếm chém tới.
Đối phương cực kỳ nhanh nhẹn, ngay khoảnh khắc Kim Diệp phát động công kích liền thu tay về, lách người vụt ra từ phía bên kia, chỉ để lại cho đám người một tàn ảnh nhanh như tia chớp.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, giọng nói của Chu Chu đột ngột vang lên ở phía trước: “Đường Dư, bên này, có người đánh lén ta!”
Đường Dư ngẩng mắt nhìn, Chu Chu đang cùng một người nào đó né tránh loạn xạ. Nàng không biết đã chạy lên phía trước từ lúc nào, lúc này hai bóng người đang quần nhau quanh một đống thùng nhôm, không biết là ai đuổi theo ai.
Chỉ cần không phải mất tích là tốt rồi. Đường Dư hít sâu một hơi, cầm đao đuổi theo.
Vừa bước ra một bước, bóng người trốn dưới gầm bàn giải phẫu lúc nãy không biết chui ra từ đâu, tung một đòn nhắm thẳng vào mắt Đường Dư.
Trong con ngươi Đường Dư phản chiếu hình ảnh một cây đinh thép dài nhỏ, mũi nhọn không ngừng phóng đại, mang theo một luồng túc sát chi khí, trong nháy mắt đã đến trước mắt.
Mắt sẽ tự động nhắm lại khi bị tấn công, đó là cơ chế bảo vệ bản năng của cơ thể. Đường Dư chống lại bản năng này, nàng không thể nhắm mắt, nhắm mắt sẽ không thể né tránh đòn tấn công. Nàng không lùi mà tiến tới, eo khẽ gập, đao trong tay đâm về phía trước, đồng thời nghiêng đầu, cây đinh thép sượt qua má nàng, để lại một vệt máu.
Đòn tấn công của đối phương nhằm vào nàng không có hiệu quả, nhưng đòn tấn công của Đường Dư lại có tác dụng. Lưỡi đao Kinh Long sượt qua vai kẻ đánh lén, đâm rách da thịt, để lại một vết máu trên vai đối phương.
Cuộc giao thủ diễn ra trong một sát na, một hơi thở còn chưa kịp thở ra, hai bóng người đã tách ra, đề phòng đối phương tung thêm đòn nữa.
Lần này Đường Dư đã nhìn rõ, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, vóc dáng hơi thấp, khuôn mặt thanh tú, mắt hạnh mi cong, nhưng lại không có chút hơi người nào.
Một tiếng hét vang lên từ bên cạnh: “B Zombie!”
Tốc độ của B Zombie chậm hơn A Zombie một chút, cộng thêm việc Đường Dư đã bật năng lực dự đoán trước, nên mới có thể làm đối phương bị thương dưới đòn tấn công vừa rồi.
Sau khi đánh lén thất bại, B Zombie cũng không ham chiến, nhón chân mấy cái, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Đường Dư.
Kim Diệp và Tiểu Ly tụ lại, ba người đứng cùng một chỗ.
Đường Dư nhìn về phía Chu Chu, Tống Lãnh Trúc không biết từ lúc nào đã đuổi tới bên cạnh đống thùng nhôm, đang giao chiến với bóng người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận