Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 395

“Chuyện xảy ra khi nào?” “Nhớ không rõ.” Đường Dư nghiêng đầu nhìn Tống Lãnh Trúc một chút, Tống Lãnh Trúc đứng yên lặng bên cạnh, giống như Giản Triệt, không có biểu cảm gì.
“Hộp trong ngực ngươi là gì?” Đường Dư tiếp tục hỏi.
“Cái này?” Cậu bé giơ chiếc hộp trong tay lên: “Ba ba cho, không biết là gì, nhưng ấn vào thì còi báo động trên thuyền đều sẽ vang lên.” Đường Dư: “Cho nên tiếng động trên thuyền này là do ngươi làm ra?” “Ta nhìn thấy có người trên bờ cát, cho nên muốn tạo ra âm thanh, để họ tới cứu ta. Nhưng ấn nhiều lần nhưng không có ai đến phòng này, quái vật bên ngoài lại trở nên náo động, ta không dám đi ra ngoài.” Đường Dư đứng dậy, nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ, quả thực có thể nhìn thấy bãi cát mà các nàng đã đi qua trước đó.
Chỉ sợ không phải không có người đến, mà là người đến đều đã chết.
“Các ngươi có thể mang ta rời khỏi đây không?” Cậu bé chậm rãi leo ra khỏi tủ, vội vàng hỏi. Nhìn chiều cao, là một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, không lớn hơn Lý Thiên Thiên bao nhiêu.
Đường Dư cười rạng rỡ: “Được thôi.”
**Chương 174: Tể Đông Hải đảo 4**
Không có chút phòng bị nào, Đường Dư nhấc chân đi về phía đứa bé.
Tống Lãnh Trúc nhanh chóng đưa tay giữ chặt góc áo nàng: “Con thuyền rách nát đến mức này, mắc cạn ít nhất cũng phải một năm rồi, một đứa bé như hắn sao lại sống sót ở đây một năm được?” Huống hồ còn có quá nhiều điểm kỳ lạ, tiếng kim loại va đập dưới đáy thuyền lúc trước là do ai tạo ra? Tiếng cảnh báo này e rằng không đơn giản như lời cậu bé nói.
Đường Dư thờ ơ trả lời: “Chỉ là một đứa bé thôi mà.” Nàng nháy mắt với Tống Lãnh Trúc mấy cái: “Yên tâm.” Tống Lãnh Trúc không ngăn cản nữa, Giản Triệt bước lên một bước, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không đổi sắc mặt mà lùi về.
Đường Dư đi đến bên cạnh cậu bé, nở nụ cười thân thiết: “Ngươi tên là gì?” Cậu bé ngẩn người trong giây lát, suy nghĩ hồi lâu: “Đan Ni Nhĩ.” “Đan Ni Nhĩ.” Đường Dư lặp lại, nàng thản nhiên xoay người đưa tay: “Đi thôi, trước tiên mang ngươi ra ngoài.” Đan Ni Nhĩ nhìn chằm chằm con dao trên tay Đường Dư, con dao kia toả ra hàn khí bức người, mặt dao bóng loáng chiếu ra bóng của hắn, hình ảnh một đứa trẻ loài người mờ mịt, bối rối.
Hắn cẩn thận lùi lại một bước, không mấy muốn để một người trông như Zombie dắt mình, nhưng nhìn hai người đối diện, một người thì lạnh như băng với vẻ mặt ‘người sống chớ lại gần’, người còn lại thì mặt không biểu cảm nấp ở phía sau cùng, dường như không có chút đồng cảm nào với người sống sót là hắn cả. Chỉ có Đường Dư là cười trông vô hại, sẵn lòng đến gần hắn.
“Sợ cái này à?” Đường Dư nhận ra ánh mắt của hắn, dứt khoát thu dao vào vỏ, lại đưa tay ra: “Như vậy được chưa?” Đan Ni Nhĩ lúc này mới giơ tay, đặt bàn tay vào lòng bàn tay Đường Dư, cảm giác mềm mại, ấm áp giống như những bàn tay khác mà hắn từng nắm, hắn không hiểu, một Zombie sao lại có thể có một đôi tay như vậy.
Đường Dư vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy mái tóc xoăn mềm mại của Đan Ni Nhĩ, cùng với cổ áo vest phẳng phiu nhưng hơi lấm bẩn sau lưng hắn.
Ban đầu, Đan Ni Nhĩ chỉ dè dặt chìa tay ra, đi được hai bước, hắn dường như sợ Đường Dư sẽ đổi ý, bốn ngón tay liền khép lại, nắm chặt lấy tay Đường Dư.
Đường Dư đương nhiên sẽ không đổi ý.
Ngay khoảnh khắc đó, không một dấu hiệu báo trước, một luồng khí vô hình bọc lấy mu bàn tay Đường Dư, Đường Dư cúi đầu nhìn, cổ tay mình như bị kẹt trong tường, khó mà cử động được.
Cậu bé trước mặt đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngước nhìn Đường Dư vẫn ngoan ngoãn như trước, nhưng vẻ sợ hãi trên mặt lúc nãy đã hoàn toàn biến thành bình tĩnh. Hắn nhìn biểu cảm của Đường Dư, muốn nhìn thấy trên mặt nàng một chút bối rối, sợ hãi, hay cảm xúc giãy dụa, giống như những ngư dân trước đây.
Ai ngờ người trước mặt chẳng những không có ý định thoát ra, ngược lại còn siết năm ngón tay, vui vẻ nắm lấy cổ tay hắn, tay kia thì nhanh chóng lục trong ba lô lấy ra một ống huyết thanh.
Đan Ni Nhĩ biết đó là gì, hắn từng thấy Đường Dư dùng thứ này.
“Quả nhiên là ngươi, đúng là không nhịn được mà, ta còn tưởng ngươi ít nhất phải đợi ra đến cửa mới động thủ chứ.” Đường Dư ngoài miệng thì đánh giá đầy tiếc nuối, nhưng ra tay lại vừa nhanh vừa độc, mũi kim sắp đâm vào đỉnh đầu cậu bé thì chạm phải một bức tường không khí, Đường Dư cũng không kinh ngạc, trực tiếp đổi hướng, đâm về phía khác.
“Không giữ được bình tĩnh.” Đan Ni Nhĩ lặp lại lời đánh giá của Đường Dư, “Ta còn tưởng ngươi thật lòng tới cứu ta.” Ánh mắt hắn vừa chuyển, cánh tay còn lại của Đường Dư cũng bị bức tường vô hình chặn lại.
“Nếu ngươi thật sự là người sống sót, ta sẽ cứu.” Hai tay Đường Dư đều đã mất khả năng cử động, nhưng giọng nói của nàng vẫn không chút hoang mang.
Bên cạnh, Tống Lãnh Trúc đã nổ súng, nhưng đạn đều bị hàng rào vô hình ngăn lại.
Đan Ni Nhĩ không để tâm đến đòn tấn công của Tống Lãnh Trúc, có chút tiếc nuối hỏi Đường Dư: “Ta diễn không giống sao?” Hắn đã cố gắng diễn phản ứng của một đứa trẻ bình thường, nhưng xung quanh hắn chỉ có đứa em trai ruột để tham khảo, về sau người em trai đó cũng mất rồi.
“Giống, chỉ là lòng thương cảm của ta không lấn át được khả năng phán đoán của ta. Nhìn thấy con chó lớn kia không? Nó sẽ cực kỳ tò mò với người sống, có thể là vì thèm ăn, nhưng nó lại chẳng có hứng thú gì với ngươi.” Con ngao đen bản tính hung tàn, từng tấn công không mấy thân thiện cả Giản Triệt lẫn bà thím trong thôn, chỉ là bị Đường Dư khống chế được. Nhưng sau khi vào phòng, nó chỉ ngửi ngửi Đan Ni Nhĩ, điều này không bình thường. Đan Ni Nhĩ có khả năng không phải người sống.
Đường Dư không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, từ khoảnh khắc nhìn thấy có người ở đây, nàng đã sinh lòng nghi ngờ. Cậu bé này thích diễn, nàng liền thuận theo diễn cùng, nhưng những chuyện cần chú ý thì nàng một chút cũng không lơ là. Quần áo sau lưng đứa bé này phẳng phiu, không một nếp nhăn, không giống dáng vẻ của người đã trốn trong tủ hay không gian chật hẹp một thời gian dài, hắn có khả năng chỉ vừa mới đến căn phòng này không lâu.
“Thì ra là thế.” Đan Ni Nhĩ rút tay khỏi lòng bàn tay Đường Dư, ngẩng đầu nhìn về phía hai người còn lại đang đứng một bên, thờ ơ nói một câu: “Không dễ chơi.” Chẳng vui chút nào, hắn tạo ra tiếng động, dụ người lên thuyền, những người bị dẫn dụ lên thuyền chính là đồ chơi của hắn.
Đồ chơi chơi chán rồi, sẽ trở thành thức ăn.
Đây không phải là suy nghĩ nảy sinh sau khi hắn bị biến dị. Từ khi có ký ức, hắn đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và những đứa trẻ khác. Gia đình hắn hòa thuận, cha mẹ đầy đủ, theo lý mà nói thì hắn phải là một đứa trẻ có cảm xúc ổn định, nhưng rõ ràng là không phải. Em trai ruột của hắn sẽ vui vẻ khi được cha mẹ khen ngợi, nhưng điều có thể khiến Đan Ni Nhĩ cảm thấy vui vẻ, lại là việc nhìn thấy thú cưng nhà hàng xóm bị chính tay hắn hạ độc chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận