Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 78

Lời của Kim Diệp được Tiểu Ly thuật lại không sót một chữ, những lời trầm ổn mà đầy cổ vũ ấy khiến mọi người cảm thấy an tâm. Đường Dư nói bổ sung: “Trong quá trình thực hành, thiếu công cụ gì thì mọi người ghi chép lại trước, lần sau chúng ta ra ngoài sẽ đi tìm.”
“Tốt!”
Xác định phương hướng xong, các di di liền lập tức bắt đầu hành động. Các nàng hỏi han nhau về công việc mình giỏi, sau đó cân đối phân công, chưa đầy mười phút sau, năm đội đã được phân chia xong xuôi.
Xây nhà cần khuân vác nặng nhọc, nên bốn di di trong đội này đều khỏe mạnh cường tráng, Bàn Thẩm cũng ở trong đó. Trước kia ở A thành, lúc nàng tháo dỡ đồ đạc thì tay chân lanh lẹ, nơi nàng đến giống như 'gió cuốn mây tan', vì vậy được mọi người nhất trí đề cử lên vị trí đội trưởng.
Bốn người khai hoang trồng trọt thì do Mai Bà Bà dẫn đầu, những người còn lại đều là các di di xuất thân từ nông thôn, có kinh nghiệm làm ruộng, còn có một tiểu nữ hài khoảng 12-13 tuổi được xem như học trò, do Mai Bà Bà kèm cặp.
Mẹ con Lý Khê Thạch đều gia nhập vào tiểu tổ lo liệu đường sá, điện nước, vị di di nói muốn nuôi cá cũng ở trong đó, đội trưởng là Vàng thẩm thẩm, người từng có kinh nghiệm sửa chữa đồ điện.
Kim Diệp trở thành tổ trưởng tổ công cụ, Lục Lộ cũng gia nhập tiểu tổ này.
Đường Dư, Tiểu Ly thì đi theo Chu Thẩm Nhi hợp thành tổ nguyên liệu nấu ăn, do Chu Thẩm Nhi dẫn dắt hai người hậu sinh trẻ tuổi này.
Chu Thẩm Nhi ban đầu từ chối mãi, ái ngại nói: “Sao có thể để thôn trưởng làm tổ viên được, thôn trưởng làm đội trưởng đi.”
Đường Dư cười nói: “Doanh trại của chúng ta không phân chia chức vị cao thấp, kỹ năng của mọi người khác nhau, trong lĩnh vực liên quan, người có kinh nghiệm nhất chắc chắn là người có tiếng nói nhất, ngươi biết nhiều hơn ta, chức vị này vẫn là ngươi thích hợp nhất.”
Cuối cùng, nàng lại nhờ Tiểu Ly truyền đạt tới tất cả thành viên: “Ta vì là người đề xuất thành lập doanh địa nên mới tạm thời làm thôn trưởng, cũng chỉ là giữ một chức danh thôi, tương lai làm không tốt cũng sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào, ngày thường, mọi người cứ xem ta như tiểu tỷ muội, gọi ta Tiểu Đường là được.”
Lúc này Chu Thẩm Nhi mới tiếp nhận nhiệm vụ này.
Chu Chu vốn muốn tự thành một phái, đi nghiên cứu dược liệu của riêng nàng, nhưng chẳng biết tại sao cũng đứng trong hàng ngũ của tổ nguyên liệu nấu ăn.
Đường Dư trêu nàng trong nhóm chat của doanh địa: “Sao thế? Ngại một mình cô đơn à?”
Chu Chu sau khi gia nhập nhóm chat của doanh địa đã có thể hiểu lời Đường Dư nói. Nghe vậy, nàng cũng không tức giận, chỉ ôn hòa đáp lại: “Lúc các ngươi ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn thì mang ta theo với, ta xem xung quanh có dược liệu nào dùng được không.”
Đúng là hết nói nổi, thật sự toàn tâm toàn ý vì nghiên cứu.
Sau khi phân tổ xong, đội trưởng của từng tổ liền dẫn đội viên thảo luận lịch trình tiếp theo, Kim Diệp và Đường Dư di chuyển qua lại giữa các tổ, thỉnh thoảng đưa ra vài đề nghị.
Hội nghị kết thúc cũng chỉ mới khoảng hai giờ chiều, mọi người rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, thế là xắn tay áo lên, nói làm liền làm, bắt đầu sự nghiệp lớn lao là hoàn thiện doanh địa.
Đầu tiên là xây thêm nhà cửa, Bàn Thẩm sau khi thương nghị với các đội viên, quyết định trước tiên dựng vài dãy nhà gỗ, tiện thể làm cho mỗi người một chiếc giường gỗ. Trong núi lớn có nguồn vật liệu gỗ phong phú, nguyên vật liệu có sẵn để dùng, xây nhà gỗ là lựa chọn tối ưu nhất lúc này.
Lần trước khi rời khỏi doanh địa, Đường Dư và các nàng đã để ý đến các loại cây tùng, sam, bách trên núi, vì vậy Đường Dư bị Bàn Thẩm mượn đi dẫn đường, tìm kiếm vị trí của các loại cây này.
Xây nhà cần loại gỗ nhẹ, ổn định, không dễ biến dạng, do đó dùng gỗ sam làm khung nhà là thích hợp nhất. Đường Dư men theo con đường lần trước, rất nhanh liền dẫn nhóm xây nhà tới sườn núi râm mát.
Ngước mắt nhìn lên, từng hàng cây sam cắm rễ thẳng tắp trên mặt đất, nối tiếp thành rừng, mỗi cây đều cao chừng ba mươi mét. Thân cây gần như không có cành mọc ngang, vươn thẳng tắp lên trời, tán cây hình nón tầng tầng lớp lớp, trông rất tốt tươi.
Bàn Thẩm cầm cái cưa, lập tức lao vào công việc đốn cây, có nàng dẫn đầu, các đội viên của tiểu tổ xây nhà hăng hái xông vào rừng cây.
Những nữ tính này kỳ thực đều không có kinh nghiệm xây nhà và đốn cây, nhưng những người chịu khó suy nghĩ rất nhanh đã tìm ra được phương pháp đốn cây. Các nàng hai người một tổ, hợp lực dùng cưa hoặc rìu đốn một bên thân cây, tạo ra một khe hình nêm, sau đó lại cưa ngang quanh mặt sau của khe đó, chờ khi các vết cưa nối liền nhau, cây liền đổ về phía có khe.
Trong doanh địa không có cưa máy đốn gỗ, lúc này các đội viên cầm cưa là loại cưa kim loại thông thường, cưa đứt một thân cây cũng không hề nhẹ nhàng, cần gần nửa giờ đồng hồ.
Cây cối bị cưa đổ có rất nhiều cành lá, các di di dọn dẹp sạch sẽ những cành cây nhỏ này, một cây gỗ thô cứ như vậy thành hình. Các nàng cũng không di chuyển vị trí khúc gỗ, cứ để nguyên tại chỗ, chờ khi mọi người rảnh rỗi, cả thôn sẽ hợp lực đến chuyển đi.
Đường Dư đứng một bên quan sát một lúc, yên lặng ghi "cưa điện" vào danh sách, tính toán lần sau vào thành thế nào cũng phải kiếm được cái cưa điện mang về.
Nhân cơ hội này, Đường Dư thử sử dụng kỹ năng cơ bản “Vật tư tìm kiếm”. Nàng mở bảng điều khiển trò chơi, phát hiện muốn sử dụng kỹ năng này cần nhập thông tin mục tiêu. Đường Dư mở ra, xuất hiện khung quét, nàng nhắm vào gỗ sam, sau khi vật thể mục tiêu được ghi vào hệ thống, liền hiện lên lời nhắc “Đặt làm mục tiêu”.
Đường Dư nhấn xác nhận, trong nháy mắt, trong đầu vang lên tiếng ục ục trầm thấp, còn có hiệu ứng âm thanh vòm 3D. Loại âm thanh này khác với tiếng nhắc nhở nhiệm vụ, nó là tiếng kêu khẽ kéo dài và chậm rãi, không dồn dập, cũng không chói tai như tiếng nhắc nhở nhiệm vụ.
Đường Dư thử một chút, khi rời xa đám cây sam, tần suất tiếng ục ục trở nên thấp hơn, khoảng cách giữa các tiếng kêu dài ra. Khi đến gần cây sam thì hoàn toàn ngược lại.
Đường Dư hiểu ra, cái thứ này chính là một cái rađa.
Rađa có thể tắt đi được. Đường Dư nhân cơ hội này, lại ghi lại thông tin của các loại cây tùng, bách, trúc gần đó. Nàng di chuyển tới lui trong rừng, đem những loại cây mới lạ phát hiện được, các loại rau dại nhận biết được, ghi hết vào hệ thống một lượt.
Lúc về thôn, Đường Dư gặp tổ khai hoang đang đi dạo quanh thôn.
Gần thôn có ruộng hoang, tổng diện tích ước chừng ba mẫu, lớn bằng khoảng bốn cái sân bóng rổ. Do địa thế không bằng phẳng, ruộng bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ không theo quy tắc. Những mảnh ruộng này quanh năm không ai quản lý, cỏ hoang mọc đầy, đất đai cũng đóng cục, muốn trồng trọt, còn phải tốn thời gian cày xới kỹ lại đất mới được.
Bởi vì năm đầu hạt giống không nhiều, chút ruộng này miễn cưỡng đủ trồng. Nếu sau này muốn tích trữ lương thực, còn phải khai hoang thêm ở bên cạnh.
Đường Dư nhìn thấy Mai Bà Bà đang ở trong ruộng hoang đứng thẳng người dậy, cùng người bên cạnh thương lượng: “Hiện tại thời tiết đã sắp hết vụ cày cấy mùa xuân, ươm giống gieo hạt hơi chậm một chút, bất quá năm nay chúng ta có thể trồng được vụ nào hay vụ đó, trở về đem hạt giống ngâm cho nảy mầm, mỗi loại đều trồng một ít!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận