Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 584

Sau khi rời khỏi trò chơi, các nàng đã trải qua hơn nửa năm cuộc sống an ổn, nhưng tương lai không nhất định sẽ luôn an ổn, vả lại sau này nàng còn phải đối mặt với càng nhiều quái vật liên hành tinh hơn. Đường Dư muốn duy trì sự sắc bén và nhạy bén của bản thân, để khi nguy hiểm ập tới, nàng có thể bảo vệ tất cả những người mình muốn bảo vệ, bao gồm cả Tống Lãnh Trúc.
Tống Lãnh Trúc hơi ngẩng đầu, dừng một chút mới lên tiếng: “Thì ra là thế.” Là nàng đã tự cho là đúng.
Đường Dư nghiêng người về phía Tống Lãnh Trúc: “Phải là ngươi mới đúng, gần đây càng ngủ càng muộn, nhiều lần đều lơ ta đi......”
Tống Lãnh Trúc hơi giật mình: “Vậy sao?” Nàng bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm: “Ta đúng là vì áp lực, vì chưa từng đến những tinh cầu khác, quá muốn làm tốt nên khó tránh khỏi căng thẳng, nghĩ nên chuẩn bị thêm một chút.”
“Ngươi sẽ căng thẳng?” Đường Dư nhíu mũi, “Ngươi chẳng hề biểu hiện ra chút căng thẳng nào cả.”
“Đương nhiên là có, ta cũng là người mà.”
Đường Dư khựng lại, giọng mềm đi: “Vậy nên ngươi ngủ không sâu giấc là vì áp lực quá lớn?”
“Trước kia thì đúng là vậy.” Tống Lãnh Trúc bình tĩnh lại, cũng tựa vào lan can, những nỗi không vui nhen nhóm ấy cứ thế tan biến dần trong cuộc trò chuyện. “Trước khi quen biết ngươi, ta vì quá cầu toàn, quá căng thẳng, dẫn đến suy nghĩ nặng nề, cho nên dù đi ngủ cũng không cách nào thả lỏng được. Trò chơi lại càng làm tình trạng này thêm trầm trọng, dù sao cũng có khả năng bị người ta bắn chết trong lúc ngủ.” Nàng đột nhiên cười rộ lên: “Nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, ở bên cạnh ngươi sẽ không gặp ác mộng, có lẽ vài năm nữa, cũng có thể ngủ ngon như ngươi.”
Trái tim Đường Dư như bị bóp nghẹt, giấc ngủ của Tống Lãnh Trúc quả thực quá nông, nàng lại không có thể lực dồi dào như mình, thường xuyên không được nghỉ ngơi đầy đủ. Đường Dư có chút đau lòng: “Ta còn ngày nào cũng làm ồn đánh thức ngươi, có phải ngươi tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa không?”
“Quả thực rất khó ngủ lại, nhưng ngươi cũng không có làm ồn ào với ta.” Tống Lãnh Trúc nói: “Ta thấy ngươi lần nào ở nhà mình cũng như ăn trộm cố gắng kiềm chế tiếng động, cũng rất khổ sở.”
“Đúng vậy đó!” Đường Dư hừ nhẹ: “Nước không dám mở lớn tiếng, cửa không dám đóng quá mạnh, đi đường không dám gây tiếng động, ngày nào ở nhà mình cũng phải đi rón rén.” Nàng lẩm bẩm: “Vậy mà như thế vẫn đánh thức ngươi, ta chỉ nghĩ ngươi buổi tối ngủ muộn, sáng sớm có thể ngủ thêm một lát thì tốt rồi.”
Tống Lãnh Trúc nhìn vào mắt nàng, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót xen lẫn ấm áp. Điều các nàng tưởng là thói quen không hợp, suy cho cùng đều là tình yêu, trách nhiệm và sự nhường nhịn.
Yêu nhau sao mà dễ dàng, chẳng qua là rung động, là đầu óc mê muội nóng lên, là một lần tỏ tình kinh thiên động địa. Nhưng ở bên nhau phải cần cả đời, dụng tâm vun đắp và gắn bó, trong quá trình chung sống thấy rõ con người thật của mình, thấy rõ con người thật của đối phương.
Tống Lãnh Trúc nắm lấy tay Đường Dư, giọng mềm mại: “Đều là chuyện nhỏ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.”
“Được.” Đường Dư cau mày suy tư một hồi, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, nàng trừng lớn mắt: “Ngươi sẽ không muốn ngủ riêng giường với ta đấy chứ?”
Tống Lãnh Trúc kinh ngạc nhìn nàng: “Sao lại thế?”
“Bởi vì biện pháp này đơn giản và trực tiếp nhất.” Đường Dư đuối lý nhưng vẫn mạnh miệng, “Ta sợ ngươi thật sự quyết đoán như vậy.”
Tống Lãnh Trúc học theo Đường Dư nhăn mũi, đến gần nàng: “Ngươi nghĩ như vậy, xem ra cảm giác an toàn ta cho ngươi vẫn chưa đủ.” Nàng làm sao nỡ ngủ riêng giường, nắm tay người yêu chìm vào giấc ngủ, toàn thân nàng đều được cảm giác an toàn bao bọc, tình yêu như vậy nàng sao lại đẩy đi.
Nàng ôm lấy eo Đường Dư: “Phương pháp giải quyết rất đơn giản, buổi tối ta nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện chưa làm xong thì sáng mai xử lý, dù sao cũng tỉnh sớm.”
“Cũng không cần phải gắng gượng như vậy đâu.” Đường Dư nói, “Hay là thế này, chúng ta dung hòa một chút, sau này cùng ngủ cùng dậy, nhưng thời gian thì cùng điều chỉnh một chút, thế nào? Về phần tiếng ồn, chúng ta đi mua một bộ thiết bị cách âm cải tạo lại thư phòng một chút.”
Nàng biết Tống Lãnh Trúc đang nhượng bộ, nên nàng cũng nhượng bộ. Cuộc sống của hai người chính là như thế, không ai sinh ra đã hoàn toàn phù hợp, phù hợp đến không sai một li một tí.
Trời cao ưu ái các nàng, để phần lớn tính cách của các nàng đều hợp nhau, phần còn lại một chút, thì dựa vào hai người cùng nhau cố gắng, tìm tòi cách dung hòa, bao dung lẫn nhau trong phạm vi thích hợp, từng chút một mài giũa thành hình dáng phù hợp nhất, cho đến khi khăng khít hơn nữa.
“Như vậy là tốt nhất rồi.” Tống Lãnh Trúc rất hài lòng với phương án giải quyết.
Mâu thuẫn giống như nút dây rút, kiên nhẫn lần theo gốc rễ thì có thể gỡ ra, chỉ cần một bên mất kiên nhẫn, dùng sức kéo mạnh sẽ càng kéo càng rối, tạo thành bế tắc. Khi nút thắt được gỡ bỏ, phát hiện cả hai tay đều đang cầm cùng một sợi dây, Tống Lãnh Trúc cảm thấy hai người càng thêm gắn kết chặt chẽ.
Các nàng đã trải qua sinh ly tử biệt, cũng chịu đựng được những thử thách đời thường vụn vặt, sẽ không có gì có thể tách các nàng ra.
Tống Lãnh Trúc lòng tràn đầy vui vẻ, càng lúc càng dựa sát lại gần, cuối cùng, nhẹ nhàng điểm lên cánh môi Đường Dư. Nhỏ Zombie đang thấm mồ hôi, những giọt mồ hôi óng ánh kia thuận theo cổ chảy xuống, làm ướt cả bộ đồ thể thao.
Đường Dư ngửa người ra sau, cười né tránh: “Đừng để dính mồ hôi, 9 giờ ngươi còn phải đi trình diện nữa đó.”
“Dính thì rửa là được mà.” Tống Lãnh Trúc nói, “Thời gian còn sớm, còn hai canh giờ nữa.”
“Vậy được rồi.” Đường Dư đưa tay ôm lại Tống Lãnh Trúc, vùi đầu vào cổ nàng hít hà mùi thơm, nhiệt độ cơ thể của người yêu thật quyến rũ, ngửi hai lần, Đường Dư liền lí nhí ngẩng đầu: “Đều tại ngươi, lượng vận động buổi sáng của ta còn chưa đạt chỉ tiêu đâu.”
Ánh mắt nàng nóng rực, lời nói nóng bỏng rơi vào tai Tống Lãnh Trúc. Tống Lãnh Trúc biết ý nàng, nhưng vẫn mở miệng trêu chọc: “Vậy ngươi tiếp tục huấn luyện đi?”
“Thôi bỏ.” Đường Dư liền vội phủ nhận, kéo Tống Lãnh Trúc đi vào phòng: “Tính cả ăn sáng nữa, thời gian cũng không còn nhiều đâu, đi tắm thôi!”
Buổi sáng vội vàng, không có thời gian lề mề quá lâu. Nước tắm nhiệt độ vừa phải, tiếng nước át đi tất cả.
Động tác của Tống Lãnh Trúc dịu dàng, châm lửa khắp nơi, ý đồ trêu chọc cố ý lộ rõ. Đường Dư có chút bối rối, cố gắng nhẫn nhịn: “Ngươi không phải không ngủ ngon sao?”
Động tác mơn trớn của Tống Lãnh Trúc không ngừng: “Đó là hai chuyện khác nhau.”
Đường Dư vừa khó chịu vừa buồn cười: “Vậy tối qua ta kiếm chuyện với ngươi, ngươi cũng không đáp lại ta.”
Tống Lãnh Trúc dừng lại một lát, lập tức đặt xuống một nụ hôn dịu dàng: “Xin lỗi, ta quả thực không phát hiện ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận