Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 44

Nàng thăm dò vị trí phòng phát lương thực và kho vũ khí, rồi dẫn hai người dọn đi mười khẩu súng ngắn, ba túi gạo, năm túi bột mì, mười cân khoai tây, còn có hai gói nhỏ hạt giống cây trồng không rõ là loại gì. Người khác thường dùng dị năng ẩn thân để đánh lén, chỉ có Đường Dư dùng dị năng ẩn thân để trộm cắp.
Lợi dụng tường vây phía sau doanh địa, ba người đưa số vật tư trộm được ra ngoài. Về súng ống, các nàng chỉ trộm được súng ngắn dự phòng, cấp bậc các loại vũ khí nhìn chung không cao, một số vũ khí tương đối cao cấp giờ phút này đều đang nằm trong tay người của Bắc Doanh, Đường Dư tạm thời không lấy được. Ngoài ra, chiếc máy phát điện mà các nàng thèm muốn nhất thì lại quá lớn và nặng, hiện tại cũng không cách nào dọn đi được.
Sau khi trộm gần đủ thứ, Đường Dư lại nhắm vào Chu Chu, nàng nhớ Giản Ngũ từng nhắc qua, phòng nghiên cứu của Chu Chu nằm ở phía bên phải doanh địa, vừa đúng ở phía sau sân khấu ngoài trời. Trong phòng nghiên cứu hẳn là có dược phẩm, ít nhất thì cũng nên có dao giải phẫu, ống tiêm, garo cầm máu, nước khử trùng, thuốc mê và các vật dụng giải phẫu khác. Dù sao trước đó lúc Lương Đội bắt các nàng, từng nhắc đến mấy chữ “Để Chu Chu mổ sọ nghiên cứu”. Những thứ này đều là thứ mà nhóm Đường Dư đang thiếu thốn nhất, dù trong doanh địa không có ai biết dùng, nhưng nếu thật sự đến lúc cần dùng, cũng chẳng biết tìm ở đâu.
Nhưng phòng nghiên cứu lại ở ngay dưới mí mắt người khác, làm sao để trộm được vẫn là một vấn đề.
Chương 26: Thầy thuốc bất nhân 2
Đầu óc Đường Dư khẽ chuyển, quyết định đợi đến ban đêm rồi tính.
Bây giờ, các nàng dự định giấu số vật tư trộm được đi trước đã, cứ để chất đống bên ngoài Bắc Doanh cũng không ổn, vả lại lát nữa các nàng cũng sẽ không về doanh địa của mình ngay, còn phải vào trong thành một chuyến nữa.
Các nàng leo ra ngoài tường, tính toán kỹ khoảng cách và phương hướng, đào một cái hố ở nơi cách Bắc Doanh khoảng trăm mét rồi chôn vật tư vào. Cuối cùng lại lấp đất cẩn thận, cắt một ít cỏ và cành cây phủ lên trên, nhìn từ xa, nơi này chẳng khác gì những chỗ khác trong rừng.
Lúc ba người quay lại Bắc Doanh, trên quảng trường vang lên tiếng huyên náo, dường như người đứng đầu hai phe cánh đã đàm phán xong, đang chuẩn bị phát biểu bài diễn văn quan trọng trên quảng trường.
Kim Diệp và Tiểu Ly thừa dịp hỗn loạn trốn vào phòng điện, từ khe cửa quan sát tình hình bên ngoài, còn Đường Dư thì ung dung đứng trên quảng trường, thậm chí còn đứng ở hàng đầu tiên phía trước nhất.
Chỉ cần nàng không ra tay, sẽ không ai nhìn thấy nàng.
Người được gọi là Cố lão sư rõ ràng là kẻ giỏi ăn nói hơn, hắn đẩy gọng kính, với tư cách là người phát ngôn, tổng kết kết quả của cuộc đàm phán lần này.
Đúng như Đường Dư đoán già đoán non, hai phe cánh quyết định thay phiên nhau quản lý Bắc Doanh, chu kỳ là một năm.
Đường Dư nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ trong đám đông, xem ra mọi người đều hiểu rõ, đây chỉ là kế tạm thời do hai bên không thể đánh bại được nhau mà đặt ra, điều này cũng có nghĩa là, tương lai của Bắc Doanh sẽ tiếp tục ở trong trạng thái bất ổn.
Nhưng tài ăn nói của Cố lão sư rất tốt, không chỉ vẽ ra một chiếc bánh lớn, mà còn trình bày chiếc bánh đó một cách rất có lý lẽ.
Đường Dư đứng dưới đài nghe rất chăm chú, nàng cũng có doanh địa của riêng mình, có thể lấy người khác làm gương, tránh cho doanh địa của mình đi vào vết xe đổ. Hơn nữa, kỹ năng diễn thuyết của Cố lão sư nàng cũng phải học hỏi một chút, biết đâu sau này lại cần dùng đến.
Kim Diệp cũng không ngờ tới, Đường Dư không chỉ trộm đồ ở đây, mà còn ở lại để học lỏm.
Lúc Cố lão sư nói xong thì đã qua 20 phút. Đường Dư chú ý thấy, Chu Chu không đứng dưới đài nghe, mà vẫn đứng bên cạnh Cố lão sư và Bát Gia, rõ ràng địa vị không thấp.
Cũng phải, toàn bộ doanh địa dường như chỉ có mình nàng ấy làm nghiên cứu, đương nhiên phải được coi như bảo bối mà cung phụng.
Nhưng người như vậy, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu phe phái.
Chu Chu không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, Đường Dư vẫn không phân biệt được nàng là cam tâm tình nguyện hay bị ép buộc, nhưng trong lòng Đường Dư đã nảy ra một ý nghĩ mới.
Nàng muốn "trộm" luôn cả Chu Chu về doanh địa của mình.
Sau lần Kim Diệp bị thương trước đó, Đường Dư vẫn luôn cân nhắc chuyện này, các nàng không có thành viên nào hiểu y thuật, bị thương cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, nếu không phải do thể chất đặc thù của zombie, Kim Diệp đã sớm đau chết rồi.
Đường Dư hiện tại vẫn chưa rõ Chu Chu đang làm nghiên cứu về cái gì, nhưng từ động tác thuần thục khi nàng băng bó vết thương mà xem, vị giáo sư này biết y thuật.
Là một nhân tài, Đường Dư muốn thu nạp!
Sau khi Cố lão sư kết thúc bài diễn thuyết, đám đông trên quảng trường dần dần tản đi theo từng nhóm năm ba người, nhưng vẫn chia thành hai phe cánh có ranh giới rõ ràng.
Đường Dư thoắt cái đã chạy về phòng điện, cùng Kim Diệp và Tiểu Ly nấp sau máy phát điện.
Trong phòng điện ngoài mấy cái máy phát điện chạy xăng và động cơ diesel cỡ lớn ra, còn có một cái ghế và giường gấp, có thể thấy phòng điện có người canh gác, chỉ có điều người trực ban vừa mới bị tập trung ra quảng trường, cho nên phòng điện mới bị khóa từ bên ngoài.
Lúc này, người trực ban sắp quay lại.
Cửa bị đẩy hé ra một khe hở, một gã đàn ông mập mạp đi vào, rồi tiện tay đóng cửa lại. Lúc này trời đã gần hoàng hôn, gã đàn ông bật đèn trong phòng điện lên.
Thói quen làm việc của hắn rất tốt, sau khi vào phòng, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra thiết bị điện lực.
Đèn đỏ của bảng điều khiển lưới điện rất chói mắt giữa một loạt đèn xanh, gã đàn ông rõ ràng giật mình kinh hãi, hắn bước nhanh về phía bàn điều khiển, nhưng chưa kịp chạm vào công tắc nguồn điện, thì đã cảm thấy gáy mình bị ai đó cào một cái.
Kim Diệp thu móng vuốt lại, nhìn thân hình mập mạp ngã xuống đất, chỉ cảm thấy mình vừa cào phải một tay đầy dầu mỡ.
“Giờ ta đã hiểu tại sao ngươi không tự mình kiếm điểm tích lũy này, lại bắt ta đi cào người.” Kim Diệp lầm bầm về phía góc khuất không người.
Đường Dư hì hì cười một tiếng, “Tỷ muội, ta là vì muốn để ngươi kiếm thêm điểm tích lũy mà.”
“Tin ngươi mới lạ.” Kim Diệp liếc mắt, đưa tay dò hơi thở của gã đàn ông. Rõ ràng là, đối phương đã mất đi đặc trưng sinh mệnh, hắn không lựa chọn ở lại trong trò chơi.
Ba người hợp lực đẩy gã đàn ông ra ngoài cửa, lúc này hắn đã biến thành zombie.
Gã đàn ông biến thành zombie đập cửa rầm rầm hai tiếng, thấy trên quảng trường có người sống đi lại, lại nhanh chóng đổi hướng, gào thét lao về phía những người trên quảng trường.
“Có zombie!” có người hét lớn một tiếng.
Đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, người trong doanh địa nhanh chóng phát hiện ra, những bầy zombie lảng vảng thường xuất hiện vào lúc chạng vạng tối, đang nhào tới hàng rào lưới sắt bên ngoài.
Nhưng lúc này lưới sắt lại không được cấp điện như mọi khi, rất nhanh đã có zombie trèo qua lưới sắt, hướng về phía tường rào mà leo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận