Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 41

Đường Dư vừa đi vừa hỏi Lục Lộ: “Trước khi chúng ta quay về, ngươi đã ăn gì?”
“Trên đường đến đây hái được ít quả dại, xem như cơ bản không ăn gì cả, cũng không thấy một bóng người.” Lục Lộ trông chỉ khoảng 17-18 tuổi, trả lời rất nghiêm túc.
“Sao thế? Ngươi còn muốn ăn thịt người à?”
“Zombie không phải đều ăn thịt người sao? Muốn nếm thử.”
Đường Dư “Y” một tiếng, nhắc nhở nàng: “Ngươi đừng có nảy ra ý đồ với Tiểu Ly nhé, Kim Diệp sẽ giết ngươi đó.”
“Quan hệ hai người họ là gì thế? Tỷ muội sao? Nhìn không giống lắm.” Lục Lộ có chút tò mò.
“Là mối quan hệ không thể nói rõ.” Đường Dư khẽ cười, sự chú ý của Kim Diệp đối với Tiểu Ly thể hiện quá rõ ràng, ngay cả Đường Dư cũng nhìn ra, nhưng hai người họ dường như vẫn chưa thổ lộ tâm tư với nhau.
Đi ngang qua rừng trúc ở hậu viện, Đường Dư thuận tay chặt thêm mấy đốt trúc để làm bộ đồ ăn. Lúc đang chặt trúc, Đường Dư liếc mắt thấy một ụ đất nhỏ nhô lên trên mặt đất, bắt đầu nứt ra.
“A?” Đường Dư ngồi xổm xuống, dùng cán dao đào đất lên, không lâu sau liền thấy một đoạn măng ẩn dưới lòng đất.
“A! Có lộc ăn rồi.” Đường Dư cẩn thận gạt đất xung quanh ra, đào măng lên.
Lúc này nhiệt độ không khí không cao lắm, từ sau khi đến đây Đường Dư cũng chưa để ý nhiều đến thời tiết hiện tại, nhưng cầm lấy cây măng này, trong lòng Đường Dư đã có phán đoán. Mùa xuân có nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, các nàng không lo không có gì ăn.
Nàng dẫn theo Lục Lộ, hào hứng dâng trào chạy lên hậu sơn.
Chưa đầy nửa canh giờ, Đường Dư đã mang về không ít thứ, thậm chí có cả một con gà rừng.
Nhổ lông, mổ bụng, làm sạch nội tạng, Tiểu Ly nhanh nhẹn xử lý xong con gà, rồi cho vào hầm cùng măng và rau dại trên lửa nhỏ.
Sau khi nấu xong, bốn người vui vẻ thưởng thức một bữa ăn nóng hổi, sự mệt mỏi mấy ngày qua cuối cùng cũng tan biến.
Quá hạnh phúc, muốn mỗi ngày đều hạnh phúc như thế này. Ý nghĩ xây dựng doanh địa đã khắc sâu vào trong đầu Đường Dư.
Trước hoàng hôn, Đường Dư đi một vòng quanh thôn. Thôn không lớn, tổng cộng chỉ có khoảng mười căn nhà đất. Nàng phân loại những căn nhà còn nguyên vẹn và những căn đã sụp đổ, đem những vật dụng hữu ích trong các căn nhà đó gom hết về căn phòng các nàng đang ở.
Cuốc, xẻng hót rác, thùng gỗ, nồi sắt lớn, còn có một số cưa, đinh sắt, nhiều không kể xiết chất thành một đống, vậy mà cũng không ít.
Các nàng thậm chí còn tìm được hai chiếc giường trúc còn nguyên vẹn.
Nhân cơ hội này, Lục Lộ cũng dọn dẹp căn phòng nhỏ sát vách, rồi chuyển hai chiếc giường trúc vào đó. Bốn người xem xét một lượt, đều mừng rỡ không thôi.
Có thể nghỉ ngơi thật tốt một đêm rồi.
Như vậy vẫn chưa đủ, Đường Dư suy nghĩ một lát, rồi cùng Lục Lộ đặt chiếc nồi sắt lớn lên đống lửa, lại múc nước sạch từ giếng lên đun, vậy mà chuẩn bị được cả nước tắm cho mọi người.
“Cho dù biến thành Zombie cũng phải giữ sạch sẽ.” Đường Dư nói đầy hùng hồn lý lẽ. “Con gái chúng ta phải thích sạch sẽ, giữ vệ sinh.”
Các nàng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp có một bức tường đã sập, dùng một tấm vạt giường cũ không biết tìm từ đâu che lại chỗ tường hỏng, thế là phòng bếp liền biến thành một phòng tắm đơn sơ.
Bốn người xếp hàng, vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, rồi nhân lúc trời tối quay về phòng nhỏ.
Đường Dư nhường giường gỗ lớn cho Kim Diệp và Tiểu Ly, còn mình và Lục Lộ thì sang phòng khác, mỗi người chiếm một góc, nằm trên giường trúc ngủ một giấc ngon lành.
Có thịt ăn, có chỗ ngủ, có nước tắm, Zombie khác mà thấy chắc tức đến phát bệnh mất.
Đây đúng là cuộc sống thần tiên mà.
Cuộc sống như vậy kéo dài nửa tháng. Mỗi ngày, Đường Dư, Tiểu Ly, Lục Lộ ba người thay phiên nhau ra ngoài, hoặc là tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn và củi lửa, hoặc là dọn dẹp những căn nhà còn dùng được trong thôn. Sau khi vết thương của Kim Diệp dần hồi phục, nàng cũng gia nhập vào đội ngũ xây dựng doanh địa.
Nguyên liệu nấu ăn tích trữ được gần nửa tủ, khoai lang trồng vụ xuân ở các ruộng gần đó đều bị đào lên, cất vào trong tủ khô ráo. Quả dại, rau dại trên hậu sơn cũng hái về một ít để dự trữ. Chỉ tiếc là măng trong rừng trúc, sau một trận mưa, tất cả ngọn măng đều vươn lên, phát triển với tốc độ cực nhanh, không ăn được nữa.
Trong một số căn nhà trong thôn còn sót lại vài thi thể không biết từ lúc nào, trông có vẻ từng là Zombie nhưng đã bị người chơi đi ngang qua tiêu diệt. Mấy người bịt mũi mang những thi thể này đến chân núi, đào hố chôn đi.
Cũng không phải các nàng tốt bụng gì, mà là nhiệt độ không khí dần tăng cao, thi thể phơi bày sẽ sinh sôi vi khuẩn gây bệnh.
Xung quanh doanh địa, được Đường Dư bố trí một ít gai nhọn. Những cái gai này được chặt xuống từ cành của mấy cây bồ kết, những gai gỗ tự nhiên này không cản được người chơi, nhưng có thể phòng thủ trước những Zombie vô ý thức lang thang đến gần.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, doanh địa của các nàng đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Hôm nay, mọi người đang đặt gai nhọn trên con đường nhỏ dẫn ra cổng thôn. Vừa bố trí xong, vòng tay của Đường Dư liền kêu 'bíp' một tiếng.
Kể từ khi các nàng vào thôn, bảng hệ thống vẫn không có thay đổi gì, Đường Dư đã rất lâu không mở bảng ra xem.
Lúc này hệ thống lại phát ra âm thanh nhắc nhở, Đường Dư nghi hoặc mở ra xem xét, nàng vậy mà lại hoàn thành nhiệm vụ “Thành lập doanh địa” một cách khó hiểu.
Nhiệm vụ này là nhiệm vụ phổ thông, thưởng 20 điểm tích lũy. Đường Dư kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều đang giữ tư thế xem bảng, xem ra không chỉ mình nàng nhận được thông báo.
“Không ngờ xây doanh địa còn có điểm tích lũy.” Kim Diệp cảm khái. Lúc còn là người chơi nhân loại, nàng vẫn luôn lang thang trong núi rừng, không có nơi ở cố định.
“Biết sớm thì đã xây hăng hái hơn rồi.” Đường Dư cười nói.
Nàng nhìn thấy bên cạnh nhiệm vụ còn có mấy dòng chữ nhỏ, hiển thị:
“Quy mô doanh địa: Cấp 1.
Tên doanh địa: Mời người đề xuất đặt tên.
Thành viên doanh địa: Chờ thêm vào, cần sự đồng ý của người đề xuất.” Đồng thời phía dưới có một nút “Gia nhập doanh địa”.
Đặt tên? Đường Dư ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều đang nhìn nàng.
Kim Diệp nói: “Ngươi là người đề xuất, đặt một cái tên đi.” Đường Dư gãi đầu, chuyện quá đột ngột, chưa nghĩ ra nên gọi là gì.
Nàng nhấn vào khung nhập liệu, gõ mấy cái tên rồi lại xóa đi, cuối cùng gõ vào ba chữ “Người một nhà”.
“Hy vọng chúng ta sẽ thương yêu đùm bọc lẫn nhau như người một nhà.” Đường Dư nói xong đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Vào phút cuối, lại thêm bốn chữ vào phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận