Sinh Tồn Trong Trò Chơi Tang Thi

Chương 507

Chu Chu tách Tống Lãnh Trúc và Đường Dư ra: “Tống Lãnh Trúc, ngươi đi ngủ một lát trước đi, ta xử lý vết thương cho Đường Dư trước đã.” “Không cần, ta trông chừng nàng.” “Ngươi nhìn thì có ích gì, ta sẽ không để ngươi lại gần bàn giải phẫu đâu.” Chu Chu đẩy nàng, “Ngươi xem lại bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của ngươi đi, nhìn lại mắt của ngươi kìa, trông thảm hại biết bao, nếu trong tay ta có máy ảnh, ít nhất cũng phải chụp cho ngươi mấy tấm ảnh xấu xí.” “......” Tống Lãnh Trúc biết Chu Chu có ý tốt, nàng quả thực so với tất cả mọi người đều tâm thần kiệt quệ hơn, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu.
“Chu Chu, ta ngủ không được, ta sợ ta vừa mở mắt, nàng lại bị đưa đi mất.” Giọng nàng thấp đến mức không nghe rõ, giống như tiếng thở dài.
“Thôi được.” Chu Chu im lặng nhìn trời, thật sự là phục mấy người lụy tình này.
Đường Dư vẫn đang hết sức chuyên chú xem màn hình máy vi tính, Tống Lãnh Trúc quay đầu nhìn sang, Đường Dư dường như lại tua đoạn ghi hình về lúc bắt đầu, xem ra đúng là định xem lại một lần nữa.
“Muộn một chút hẵng xem.” Chu Chu dựng một chiếc bàn giải phẫu đơn giản trong phòng nghỉ, nàng rút dây máy tính của Đường Dư, đẩy Tống Lãnh Trúc ra ngoài, rồi nhanh nhẹn khử trùng môi trường xung quanh, gây tê cho người bị thương, sau đó bắt đầu cầm dao gắp đạn, Giản Triệt suốt quá trình đều ở bên cạnh phụ giúp nàng.
Thời gian giải phẫu kéo dài hơn Tống Lãnh Trúc nghĩ rất nhiều, nàng đứng yên không nhúc nhích ở bên ngoài, các thành viên khác đi ngang qua không nhận ra sự lo lắng của nàng, chỉ biết trong mắt Tống tiểu thư ngày càng nhiều tia máu đỏ.
Trong phòng giải phẫu, Chu Chu mặc đồ phẫu thuật kín người nhíu mày, kẹp một viên đạn lên xem xét kỹ lưỡng: “Tê, Tiểu Giản, đây là viên thứ mấy rồi?” “Tám.” Ngay cả Giản Triệt cũng không nhịn được hít sâu một hơi, “Còn có hai viên đạn bắn trúng cùng một chỗ, chỉ cách tim có năm centimet, người bình thường đã sớm chết rồi.” “......” Chu Chu hít sâu một hơi, nàng lúc trước liếc qua, biết Đường Dư bị thương nghiêm trọng mới quyết định ra tay giúp đỡ, lại không ngờ tới nghiêm trọng đến mức này.
Nàng nhìn về phía mặt Đường Dư, nhờ tác dụng của thuốc tê mà Đường Dư đã ngủ say, gương mặt trông có vẻ non nớt này dù mang đặc tính của Zombie, nhìn cũng hoàn toàn vô hại, so với tướng mạo trước kia, không có chút vẻ uy hiếp nào.
Sợ rằng Tạp Nga Tư cố ý làm vậy.
“Ra tay cũng quá hung ác.” Chu Chu cảm thán một câu, sự ác ý được nuôi dưỡng bởi đám đông nhân loại dưới sự dẫn dắt có chủ đích đó thật khiến người ta kinh hãi.
“Nói đi cũng phải nói lại, ý chí lực của người này cũng quá mạnh.” Đường Dư trên đường đi không hề kêu một tiếng đau nào, không biết là xuất phát từ tâm lý gì, nàng đã ẩn giấu đi nhược điểm của mình.
Giản Triệt dịch lại gần cơ thể Đường Dư, qua khe hở trên tấm vải vô trùng liếc nhìn phần eo của nàng.
“Lão sư, thân thể Đường Dư vẫn là bộ cơ thể ban đầu, trước kia ta từng trị liệu cho nàng nên khá quen thuộc, ta nghi ngờ Tạp Nga Tư chỉ đổi khuôn mặt cho nàng thôi.” Nàng hơi suy tư một lát, “Không đúng, có lẽ không phải đổi khuôn mặt, mà là dùng dữ liệu để che phủ lên hình dáng ban đầu của nàng.” “Hửm? Có thể khôi phục không?” Chu Chu vừa trò chuyện với Giản Triệt, vừa tiếp tục phẫu thuật. “Ta vẫn thích dáng vẻ trước kia của nàng hơn, so với hiện tại có vẻ uy hiếp hơn một chút.” “Không biết nữa.” Giản Triệt kéo dài giọng, ánh mắt lộ vẻ tò mò dò xét, “Nhưng mà chuyện này khiến ta có hứng thú với thân thể nàng.” “Ngươi, tiểu hài này, nói linh tinh gì thế.” Chu Chu cười, “Cẩn thận lời nói, coi chừng Tống Lãnh Trúc đánh ngươi.” “Gì chứ.” Giản Triệt cười khổ bất đắc dĩ, “Lão sư, ta đang nói nghiêm túc.” Nàng nhanh nhẹn phối hợp với Chu Chu, nói tiếp: “Đường Dư mấy lần tiến vào trò chơi đều dùng cùng một thân thể, Tạp Nga Tư nếu muốn thay đổi dung mạo của nàng, vì sao không sửa luôn cả thân thể? Đổi thành một hài đồng tay trói gà không chặt, hoặc là một lão giả, thế thì Đường Dư có lẽ sống không quá một giờ. Nó nếu không đổi, có khả năng không phải vì không muốn, mà là vì không đổi được.” “Còn có chuyện nó không làm được sao?” Chu Chu không hiểu rõ về những thứ dữ liệu hay trí tuệ nhân tạo này, thuận miệng hỏi.
“Tạp Nga Tư cũng là sản phẩm nhân tạo, không phải thần thật sự, nó cũng có giới hạn.” Giản Triệt nói, “Nhưng tình huống của Đường Dư, ta cảm giác là một khả năng khác, thân thể nàng có lẽ không phải do Tạp Nga Tư cung cấp, không giống như những người chơi khác.” Giản Triệt bỗng nhiên buông dụng cụ xuống: “Lão sư, đợi Đường Dư lành vết thương, ta muốn dùng một phương thức khác để giải phẫu thân thể nàng.” “Giải phẫu? Ngươi dùng từ đáng sợ quá.” “Vậy...... Phân tích.” Giản Triệt nói, “Không phải kiểu dùng dao mở da thịt như ngươi, ta muốn đọc dữ liệu của nàng.” “Có rủi ro không?” “Lão sư, trên đời làm gì có chuyện không có rủi ro, ngươi bây giờ làm giải phẫu cũng có rủi ro, xác suất thất bại là 7%.” “Ngươi, con nhóc này, dám chất vấn y thuật của ta, cần ăn đòn!” Chu Chu cười đe dọa Giản Triệt, sau đó thẳng eo vươn vai thư giãn.
Nàng đổi giọng: “Được rồi, việc ngươi cần làm thì cứ làm đi, về phương diện này ta không phải lão sư của ngươi, không dạy được ngươi. Nhưng mà, ngươi phải xin phép Đường Dư, tốt nhất tiện thể hỏi cả ý kiến Tống Lãnh Trúc.” “Ân.” Chu Chu ngước mắt nhìn về phía Giản Triệt, đôi mắt của tiểu cô nương trước mặt sâu thẳm như biển cả, không một gợn sóng. Nàng bỗng nhiên cảm thán: “Tiểu Giản à, ngươi và Tạp Nga Tư là đồng loại, nhưng ta không hy vọng ngươi trở thành như nó, các ngươi có được sức mạnh to lớn, nhưng làm việc không thể ngạo mạn, mãi mãi phải nhớ kỹ tôn trọng cá thể, kính sợ sinh mệnh, biết không?” “Biết ạ, tạ ơn lão sư.” Tiểu cô nương trước mặt đột nhiên cong mắt cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, tựa như ánh sao lấp lánh rơi xuống mặt biển yên tĩnh.
Chu Chu cười cười không truy cứu thêm, thay vào đó cùng Giản Triệt bàn bạc lát nữa ăn gì để tự thưởng cho mình.
Sau khi giải phẫu kết thúc, Chu Chu thông báo qua loa cho Tống Lãnh Trúc là đã xong, nàng cũng không nói thẳng ra vết thương của Đường Dư, chỉ nói Đường Dư hiện tại thân thể yếu, không thể va chạm mạnh, phải chăm sóc thật cẩn thận.
Tống Lãnh Trúc nghe rất chăm chú, đều răm rắp đồng ý.
Chu Chu chợt nhớ lời này trước đây cũng từng nói với Đường Dư, không ngờ phong thủy luân chuyển lại nói với Tống Lãnh Trúc một lần. Nàng đỡ trán thở dài, đúng là chịu thua mấy người cứ dính lấy nhau này.
Không ai nhẫn tâm đánh thức Đường Dư, Tống Lãnh Trúc cẩn thận từng li từng tí di chuyển nàng đến phòng nghỉ, nàng ngủ một mạch đến tận đêm khuya.
Đợi đến khi Đường Dư mơ màng tỉnh lại, muốn xoay người, mới phát hiện Tống Lãnh Trúc vẫn mặc nguyên quần áo nằm ở sau lưng nàng, ngủ không sâu giấc, có lẽ là ngủ không yên ổn, đôi mày nhíu chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận